Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 397

“Tôi nghe nói, series ‘quảng cáo find’ lại phải khởi động lại rồi.” Cô ta nhìn thẳng vào Liên Cẩn Hành, từng câu từng chữ mà nói: “Tôi cho rằng, tôi chính là ứng cử viên thích hợp nhất cho vai nữ chính của bộ phim quảng cáo thứ ba.”

Liên Cẩn Hành ngước mắt nhìn cô ta, đối với sự thẳng thắn và to gan của cô ta, cũng có hơi ngạc nhiên, anh bình tĩnh mà hỏi: “Lý do?”

Nhiếp Vịnh Nhi hoàn toàn đã chuẩn bị đầy đủ cho câu hỏi này, trực tiếp trả lời: “So với những người khác, tôi là ngươi hiểu quảng cáo này nhất, cũng là người hiểu cô ta nhất.”

Cô ta---Phạm Vy Hiên, đã từng bị Nhiếp Vịnh Nhi coi là mục tiêu, lại từng là người mà cô ta đố kỵ và thống hận nhất.

Nhưng hiện thực rất thú vị, quảng cáo này cũng là Vy Hiên cướp đi từ trong tay cô ta! Ai ngờ, sau khi ai nấy đi vòng quanh, đôi bên đều công thành danh toại, nhưng khi cô ta sắp mất phương hướng thì mới phát hiện, Vy Hiên mà cô ta để ý, vốn dĩ chính là người mà cô ta luôn khát vọng trở thành nhất.

Sau khi nghe câu này của cô ta xong, Liên Cẩn Hành lại cẩn thận đánh giá cô ta.

Nhiếp Vịnh Nhi tự tin, cô ta thể hiện sự tự tin của mình mà không chút giấu diếm nào, Liên Cẩn Hành lại thu tầm mắt về, nói: “Với địa vị trước mắt của cô, cũng không cần tự đề cử mình chứ.”

Nhiếp Vịnh Nhi rũ mắt xuống, ánh mắt nhàn nhạt đến nỗi mất đi cả cảm xúc, thanh âm cũng không có lên xuống gì: “Phim quảng cáo này, được trong ngành xưng là thần kỳ; Mà cô Phạm đã từng quay qua nó bây giờ cũng đã trở thành một sự tồn tại cao cao tại thượng như nữ thần. Tôi vốn không muốn so sánh với cô ta, tôi chỉ muốn trải nghiệm con đường cô ta đã đi qua…”

Có lẽ, sẽ có thể tìm lại được con người mà mình đã từng đánh mất.

Ngước mắt lên, cô ta nói: “Tôi có thể không tính thù lao.”

Liên Cẩn Hành nhìn chằm chằm vào cô ta hai giây, rồi nói: “10 giờ sáng mai, gặp mặt đơn giản với đạo diễn.” Ngừng một chút: “Tôi không thích có người đến trễ.”

Nhiếp Vịnh Nhi sau khi kinh hỉ xong, lập tức đứng dậy: “Anh yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ!”

Anh không có ý giữ cô ta lại, Nhiếp Vịnh Nhi hưng phấn mà quay người, vừa đi đến cửa, cô ta lại ngừng lại, quay đầu, nói: “Cho dù không thể trở thành cô ta, tôi cũng có thể làm lại bản thân mình.”

Cô ta quay đầu đẩy cửa ra, đằng sau truyền đến thanh âm ung dung hờ hững của Liên Cẩn Hành: “Cô đã làm được rồi.”

Đóng cửa lại, đôi môi Nhiếp Vịnh Nhi mím chặt, trong mắt có chút ánh sáng đang lấp loé.

Trên đường tan làm, điện thoại reo lên, nghe thấy tiếng đàn Cello du dương vang lên, Tiểu Tần liền biết là ai gọi đến.

Nhìn qua kính chiếu hậu trong xe một cái, quả nhiên, khoé miệng của sếp bất tri bất giác mà nhếch lên. Tiểu Tần nhịn cười, cố gắng hạ cảm giác tồn tại của mình xuống.

“Ừm…mới ra khỏi công ty…”

Liên Cẩn Hành ngước mắt lên, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: “Chỉ cần mấy cái này thôi? Được, anh biết rồi.”

Cúp điện thoại, anh nói: “Đi siêu thị.”

Tiểu Tần đùa giỡn nói: “Tổng giám đốc Liên, ngài lại thuận đường đi mua rau à?”

“Ừm.” Liên Cẩn Hành ghi lại những gì Vy Hiên đã dặn mua trong điện thoại: “Vy Hiên nói, kêu cậu cùng tới ăn.”

Tiểu Tần cố ý lớn tiếng thở dài một hơi: “ôi, người nhớ đến tôi vậy mà lại là bà chủ, thật là quá thương tâm rồi!”

Liên Cẩn Hành ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt có hơi gầy hiện lên một nụ cười nhẹ: “Bà chủ đối với cậu tốt như vậy, mãi đến bây giờ cậu vẫn chưa bị sa thải, nên cảm thấy may mắn mới phải.”

Tiểu Tần khựng lại, sau đó nở nụ cười nịnh nọt: “Đúng đúng đúng, ngài nói rất đúng! Tôi đúng là đang hưởng phúc mà còn không biết, nên tự kiểm điểm lại mình đàng hoàng rồi!”

Anh rũ mắt xuống: “Có đi không?”

Tiểu Tần cười nói: “Không đi đâu, bà xã tôi ở nhà nấu xong cơm rồi.”

Liên Cẩn Hành nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Có giác ngộ như vậy à?”

“Hắc hắc, đó là đương nhiên, tốt xấu gì bây giờ tôi cũng là người có gia đình rồi.”

Liên Cẩn Hành gật đầu: “Rất tốt, tôi cuối cùng cũng không bồi dưỡng cậu vô ích.”

“…Cám ơn sếp.”

“Đừng khách sáo.”

Từ xa, Vy Hiên đã nhìn thấy xe của Liên Cẩn Hành.

Chiếc xe ngừng lại, cô đi nghênh đón, tiến lên trước kéo cửa xe ra: “Ông Liên, ngại quá, lại làm phiền ngài rồi!”

Trong xe, Liên Cẩn Hành cong môi lên một nụ cười nhẹ: “Yêu cầu của bà Liên, bất luận thế nào cũng phải làm cho được.”

Vy Hiên bị anh dỗ dành đến vui vẻ không ngớt: “Miệng ngọt như vậy à?”

Liên Cẩn Hành xuống xe, thuận thế ôm lấy vai của cô, ung dung nói: “Đối với em, nói lời tình yêu cả đời cũng không đủ.”

Khuôn mặt Vy Hiên lại đỏ lên.

Tiểu Tần ngồi trên ghế lái không khỏi thầm cảm thán, nói về thủ đoạn tán gái, ông chủ càng lúc càng thuận buồm xuôi gió rồi a. Xem ra, những lời mật ngọt mà mình nói với bà xã thật sự là quá ít rồi, nhất định phải dốc thêm chút sức mới được a!

Tạm biệt Tiểu Tần, hai người Vy Hiên và Liên Cẩn Hành xách đồ ăn đi về, Kỳ Kỳ Cách và Du Diệp Châu đã đợi sẵn ở dưới lầu, nhìn thấy người, Kỳ Kỳ Cách vội vàng chạy qua đó: “Anh Liên!”

“Kỳ Kỳ Cách.” Liên Cẩn Hành hiếm khi lộ ra nụ cười chân thành: “Trở nên xinh đẹp rồi.”

Kỳ Kỳ Cách xoa xoa bờ má mình, kinh hỉ nói: “Thật sao?”

Thấy anh gật đầu, cô vui mừng đến nhảy cả lên, Du Diệp Châu đùa giỡn nói: “Người ta khách sáo hai câu thôi, có cần vui như vậy không?”

Kỳ Kỳ Cách quay đầu trừng anh ta: “Anh hiểu cái gì chứ! Anh Liên từ trước đến giờ chưa hề khen người khác đâu! Anh ấy nói đẹp thì nhất định là đẹp rồi!”

Quay người lại, khoác lấy cánh tay anh giống như là nũng nịu: “Anh Liên, anh Liên, em nói có đúng không?”

Liên Cẩn Hành nhướng mày gật đầu, ánh mắt thì nhìn qua Du Diệp Châu, Vy Hiên lập tức giới thiệu: “Cậu ta là bạn trai của Kỳ Kỳ Cách.”

Liên Cẩn Hành hào phóng nói: “Chào cậu.”

Du Diệp Châu đương nhiên biết nhân vật trước mắt này là ai, anh ta lập tức trở nên quy quy củ củ, hành lễ với anh một cái: “Xin chào ngài Liên, tôi là Du Diệp Châu.”

Thấy anh ta câu nệ như vậy, Vy Hiên cười phụt: “Ngài gì chứ a, kêu anh giống như Kỳ Kỳ Cách được rồi.”

Du Diệp Châu dù sao cũng là một chàng trai trẻ, da mặt hơi mỏng, lúng túng ngại ngùng. Liên Cẩn Hành ôm lấy vai của Vy Hiên, dửng dưng lên tiếng: “Kêu anh rể cũng được.”

Vy Hiên quở trách mà nhìn anh một cái: “Ngài Liên, show ân ái thật ra không phải là chuyện được người ta thích đâu!”

“Ồ? Vậy sao? Bây giờ người không có trình độ thưởng thức vẫn còn nhiều như vậy à?”

“...”

Nhưng Du Diệp Châu hiển nhiên rất hài lòng với cái xưng hô ‘anh rể’ này, lập tức sảng khoái mà kêu một tiếng: “Anh rể!”

Liên Cẩn Hành ngước mắt nhìn anh ta, khoé miệng từng chút từng chút nhướng lên, chào hỏi với anh ta, vừa đi vừa nói: “Chàng trai này rất tốt, mắt nhìn người của Kỳ Kỳ Cách không tệ.”

Kỳ Kỳ Cách chấn kinh nói: “Anh Liên, từ khi nào anh lại khoan dung như vậy rồi?”

Vy Hiên nhướng mày: “Cùng câu hỏi.”

Liên Cẩn Hành và Du Diệp Châu đi ở đằng trước, nghe thấy lời của cô xong liền quay đầu lại: “Anh trước giờ luôn yêu thích người trẻ tuổi.”

Vy Hiên nhịn cười: “Lần đầu tiên em phát hiện ưu điểm quý giá này của anh đó.”

Anh tự tin nói: “Ngày tháng còn dài, em sẽ phát hiện càng nhiều ưu điểm của anh, đừng sùng bái anh quá đó.”

Vy Hiên gật đầu: “Em sẽ cố gắng kiềm chế sự sùng bái mù quáng của mình.”

Kỳ Kỳ Cách cười nói: “Chị Vy Hiên, anh Liên, hai người đừng có quá ân ái a~ Sẽ khiến người ta đố kỵ đó!”

Liên Cẩn Hành vô cùng bá khí mà nói: “Mục tiêu của anh chính là để phụ nữ trên toàn thế giới này đều hâm mộ cô ấy.”

Nói mấy lời này trước mặt của em trai em gái còn trẻ phơi phới, Vy Hiên thật sự là ngại chết rồi, vội vàng thúc giục: “Không phải đều đói rồi sao? Mau đi vào đi!”

Lúc vào nhà, Kỳ Kỳ Cách và Du Diệp Châu đều đưa ánh mắt tán thưởng nhìn Liên Cẩn Hành, Liên Cẩn Hành rất hài lòng, vậy mà còn hưởng thụ hơn cả bàn thành công một vụ làm ăn nữa!

Buổi tối ăn lẩu, bốn người ngồi quây quần với nhau, vô cùng náo nhiệt.

Quan sát thấy Liên Cẩn Hành ăn cơm không nhiều, Kỳ Kỳ Cách lập tức hỏi: “Anh Liên, sức khoẻ của anh gần đây…”

Du Diệp Châu đột nhiên đá cô một cái ở dưới bàn, đầu thì càng cúi thấp, sợ cái động tác nhỏ này bị phát hiện.

Kỳ Kỳ Cách ý thức ra mình đã mắc lỗi, lập tức im lặng, cúi đầu ăn nhồm nhoàm, không cẩn thận để bị bỏng đến miệng, Du Diệp Châu vội vàng đưa nước qua, quở trách nói: “Không biết cẩn thận một chút sao?”

Vy Hiên ngước mắt lên, đối mắt nhìn nhau với Liên Cẩn Hành, từ từ lộ ra nụ cười thư thái.

Cô nói: “Cho dù sức khoẻ của anh ấy thế nào, chỉ cần có chị, thì nhất định sẽ là trạng thái tốt nhất.”

Ý cười nơi khoé môi Liên Cẩn Hành càng thêm sâu, bên dưới chiếc bàn, nắm lấy tay của cô.

Có những lời, không nói cũng rõ.

Du Diệp Châu nhìn hai người, cũng cúi đầu xuống như Kỳ Kỳ Cách, tâm trạng lập tức trở nên nặng nề.

Ăn xong cơm tối, Liên Cẩn Hành đưa Du Diệp Châu đến ban công ngồi uống trà, Kỳ Kỳ Cách thì giúp Vy Hiên rửa chén.

“Chị Vy Hiên…” Cô đứng trước bồn rửa chén, đầu cúi rất thấp, nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi…nhưng mẹ thật sự đã cố gắng hết sức rồi…”

Vy Hiên biết cô muốn nói cái gì, tiến lên trước nhẹ nhàng ôm lấy vai của cô, vỗ vỗ vào vai cô giống như an ủi: “Chị biết, có một số chuyện không thể cưỡng cầu được, nhưng bà ấy luôn là ân nhân của Phạm Vy Hiên chị.”

Kỳ Kỳ Cách đứng ở đó, nước mắt tuôn rơi ra ngoài.

“Xin lỗi….”

Vy Hiên ôm lấy cô, xoa xoa lưng cô, cho dù sắc mặt trầm tĩnh, nhưng ánh mắt đã bị bao phủ bởi một lớp mờ mờ rồi.

“Đừng nói xin lỗi, sự dài ngắn của thời gian đối với chị mà nói đã không có ý nghĩa gì nữa rồi, quan trọng là, bây giờ anh ấy ở bên cạnh chị…chị sẽ không nhắc nhở bản thân về khái niệm thời gian vào lúc hạnh phúc như thế này, chị chỉ biết, chị và anh ấy là vĩnh viễn không thể chia xa.”

Lại là một ngày, trời trong nắng ấm.

Vy Hiên đưa Kỳ Kỳ Cách và Du Diệp Châu đến các điểm tham quan của thành phố, hai người trẻ tuổi chơi vui vẻ, cô đi theo suốt đường đi, mệt rồi thì trực tiếp ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, xua xua tay, bảo bọn họ đi tận hưởng thế giới hai người.

Ngồi ở đó, cô móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Liên Cẩn Hành.

“Đang làm gì đó?”

“Họp.”

“Biết rồi.”

Nghĩ anh đang họp, vậy thì không làm phiền anh nữa, không lâu sau, điện thoại lại reo lên.

“Còn em? Đang làm gì?”

“Đi chơi với Kỳ Kỳ Cách và Diệp Châu a.”

“Mệt không?”

Nhìn mấy chữ ngắn gọn, cô cười một cái, đáp: “Vẫn ổn, chỉ là, thể lực của người trẻ tuổi quá là tốt.”

Tin nhắn không có trả lời ngay, tưởng là anh đang bận, cô cũng không có để trong lòng, tuỳ ý dựa trên băng ghế dài, nhìn lá vàng trên đầu.

Mùa thu đậm đà, đậm như rượu lâu năm tế trời, dùng đất đỏ, vùi năm tháng khi đó cùng chôn sâu trong lòng đất, trải qua bao năm, tương lai tồn tại trong cát bụi lịch sử, rượu là câu chuyện, là ký ức, là mùa thu nồng nàn năm ấy.

Vy Hiên thích mùa thu, cô cho rằng rất nhiều điều tốt đẹp đều xảy ra trong mùa này, cho dù không làm gì cả, chỉ ngồi ngây ngốc ở dưới tán cây như thế này, cảm nhận làn gió thoảng qua trong lòng cô, cảm nhận những sự biến hoá tinh tế trong lòng, tất cả đều là sự thanh thản dễ chịu.

Điện thoại reo lên.

Cô nhấc máy: “Không phải đang họp sao?”

Thanh âm bên đầu dây kia, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Nghỉ giữa chừng.”

Vy Hiên sững sờ: “Họp mà cũng có thể nghỉ giữa chừng sao?”

“Ừm, được chứ.” Anh khẳng định nói.

Vào lúc này, phòng họp cực lớn, yên lặng như tờ.

Mọi người đều cúi đầu, giả vờ đọc tư liệu, không có một ai dám thật sự thả lỏng.
Bình Luận (0)
Comment