Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 405

Đến tối ngày hôm ấy, gió trên thảo nguyên thổi vi vu về phương Bắc, cuốn theo những những bông hoa tuyết lửng lơ.

Lò lửa trong phòng đang cháy bừng bừng, Vy Hiên bưng ly trà bơ sang, hai người ngồi cạnh bên nhau, cùng nhau uống trà, nghe tiếng gió thổi.

Liên Cẩn Hành ngồi một lúc, anh mệt mỏi dựa người vào chiếc bàn đằng trước, đôi mắt nửa khép nửa mở: “Cao Oa nói gì với em thế?”

Vy Hiên quay đầu nhìn anh, ánh mắt của cô lộ ra vẻ dịu dàng: “Cô ấy kêu em phải trông chừng anh, không cho anh đi làm nữa”.

Liên Cẩn Hành cười khẽ, anh nhắm mắt lại, mái tóc khá dài che mất tầm mắt: “Anh không đi làm thì ai kiếm tiền nuôi em?”

“Em này!” Vy Hiên nói một cách đầy khí phách: “Kể từ bây giờ, việc kiếm tiền cứ giao cho em, đảm bảo sẽ nuôi anh trắng trắng tròn tròn!”

Liên Cẩn Hành chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt tối thẳm của anh lộ ra giữa những sợi tóc. Anh dùng tay búng lên trán của cô: “Đây không phải là chuyện em nên làm”.

Vy Hiên bĩu môi: “Kỳ thị giới tính.”

Liên Cẩn Hành thuận thế nằm xuống, chiếc gối được đặt trên chân cô, giọng nói hờ hững vang lên: “Nếu như được làm lại một lần nữa, chắc chắn anh sẽ buông tay trước em…”

Nụ cười của cô lập tức trở nên cứng đờ, Vy Hiên không nói gì, cô cúi đầu nắm chặt tay anh.

Gió đã ngừng thổi, tuyết rơi mỗi lúc một to, mùi thuốc nồng nặc trong căn lều ấm áp.

Nghe thấy tiếng hít thở dần trở nên bình tĩnh của anh, ít nhất vào giây phút này, cô cảm thấy rất thỏa mãn, rất hạnh phúc.

Nếu như có thể làm lại một lần nữa, cô vẫn sẽ yêu anh.

Lại thêm một bình minh nữa đã đến, Vy Hiên mở tròn mắt, khoảnh giường bên cạnh cô trống rỗng.

Cô căng thẳng vớ lấy áo khoác rồi xông ra ngoài, thảo nguyên rộng lớn chìm trong màn trắng xóa. Cho đến khi nhìn thấy bóng người ở đằng trước, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Liên Cẩn Hành ngồi trên xe lăn, anh đang nói chuyện với Cùng Đạt, hôm nay trông tinh thần của anh rất tươi tỉnh. Cùng Đạt đang nói năng hăng say, không biết anh ta nói chuyện gì, bàn tay cũng múa may điên cùng.

Vy Hiên cười khẽ, cô tự cười thầm bản thân mình căng thẳng quá, cũng chẳng làm phiền bọn họ mà quay người đi vào trong lều.

Cùng Đạt cẩn thận đẩy Liên Cẩn Hành đi trên nền đất, xe lăn nghiến xuống mặt đường làm phát ra tiếng cọc cạch. Lúc đến trước cửa, Liên Cẩn Hành ra hiệu với Cùng Đạt rằng mình có thể tự đi vào trong.

“Anh Liên…” Cùng Đạt hơi lo lắng.

Liên Cẩn Hành giơ tay vỗ hai cái lên đỉnh đầu anh ta: “Trở về chuẩn bị hồ sơ và giấy tờ của cậu với em trai, em gái mình đi, tôi sẽ cho người liên lạc với cậu sau”.

Không ngờ mình cũng có thể được đi học, Cùng Đạt cảm kích vô cùng, đôi mắt anh ta đổ ửng nhưng lại không biết nên nói gì.

Lúc Liên Cẩn Hành đi vào trong lều, Vy Hiên đang quay lưng về phía anh nói chuyện điện thoại với ai đó, tín hiệu ở đây không tốt lắm, cô sốt ruột xoa ấn đường, không thể không lặp đi lặp lại, giọng nói cũng trở nên gấp gáp: “Không, tôi không tin sẽ không nhìn sai đâu…Chắc chắn ông ấy đã từng xuất hiện ở đó…”

Liên Cẩn Hành lặng lẽ quay người đi ra ngoài.

Vy Hiên đi ra ngoài kiếm anh, thấy anh dứng trước cửa: “Bên ngoài lạnh thế, sao anh không vào trong?”

Gò má của Liên Cẩn Hành bị gió táp đến đỏ bừng, lại tăng thêm chút màu sắc tươi tắn cho gương mặt anh. Anh vẫy tay, Vy Hiên đi đến bên cạnh anh, cô tự nhiên tựa vào lồng ngực anh, xua tan hơi lạnh cho anh.

“Vy Hiên.” Anh nói: “Đừng mất thời gian vì anh.”

Cơ thể trong lồng ngực anh cứng đờ, cô ngẩng đầu lên, nhìn chiếc cằm đã lún phún râu của anh, không cần phải hỏi gì nữa vì anh đã biết cả rồi.

Cô lại cúi đầu xuống rồi nói: “Cẩn Hành, đừng ép em.”

Liên Cẩn Hành chỉ có thể lắc đầu, vào giờ khắc này sự ngăn cản lại tàn nhẫn quá, anh không thể tiếp tục làm tổn thương cô.

Vy Hiên giẫy giụa giữa hai bờ hy vọng và tuyệt vọng, cho dù cô đã rất cố gắng và nỗ lực, nhưng vẫn bị thực thế tàn nhẫn dày vò đến nỗi muốn nổi điên.

Trong bóng đêm, cô giật mình tỉnh giấc, mồ hôi làm cơ thể lạnh thấu, sau khi thở hồng hộc mới biết ban nãy chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

Cô sờ bên cạnh mình trong vô thức, anh vẫn ở đây, ngủ rất sâu sau khi uống thuốc.

Cô chẳng còn thấy buồn ngủ nữa, bèn khoác áo vào người, lặng lẽ đi ra khỏi căn lều.

Cô mò lấy thuốc từ trong túi ra, châm một điếu rồi điên cuồng rít vài hơi, dường như có thể thì thần kinh yếu ớt của cô mới bình tĩnh lại nổi.

Sau khi hút hết một điết, cô lập tức nghiền nát đầu thuốc lá trong nền tuyết để hủy thi diệt tích, rồi đứng giữa làn gió lạnh gió đợi mùi khói thuốc tan hết. Liên Cẩn Hành không thích cô hút thuốc, nhưng một khi đã hình thành thói quen thì khó lòng bỏ nổi, từ lúc bài xíc nicotin cho đến lúc chấp nhận sự tê dại nó mang lại cho mình, những chuyện gì đã xảy ra trong lúc ấy, cũng chỉ có nó và bóng đêm biết mà thôi.

Đột nhiên, điện thoại của cô rung lên, Vy Hiên giật mình, cô lập tức nghe máy.

“Tôi đã cử rất nhiều người đi tìm Tài Nhượng rồi”. Ở đầu dây bên kia, giọng nói trong trẻo của một người đàn ông vang lên: “Cô không cần sốt ruột, chừng nào có tin tức thì tôi sẽ liên hệ với cô ngay.”

Ống nghe điện thoại áp sát vào tai, lúc nghe thấy giọng nói ấy, cô cảm thấy như có làn gió thu lướt qua lòng mình, tiêu điều, cũng chất chứa hoài niệm.

“Cảm ơn.” Cô đáp, vừa lịch sự lại vừa xa cách.

“Tôi gọi điện thoại không phải để nghe tiếng cảm ơn của cô.” Tập Lăng Vũ vốn vẫn rất bình tĩnh, nhưng anh dễ dàng trở nên kích động vì cô, tất thảy sự nỗ lực trước đó đều đã trở thành trò cười.

“Nếu như có manh mối, tại sao lại không nhờ tôi giúp đỡ? Cô có thể tìm tất thảy mọi người nhưng vì sao lại không thể tìm tôi? Lẽ nào tôi không có tư cách trở thành người đáng tin cậy nhất của cô sao?!”

Tập Lăng Vũ tức giận, cũng vì cô tự mình quyết định hết thảy mọi thứ! Dường như cô vĩnh viễn cũng không hiểu rằng sự kiên quyết của anh có nghĩa là gì!

Nhưng bất ngờ là, sau khi im lặng một lúc, Vy Hiên chỉ đáp một tiếng ‘ừm’ rồi nói: “Xin lỗi.”

Lời xin lỗi đột ngột của cô khiến cho Tập Lăng Vũ tức giận mà không có chỗ phát tác, anh ta không nhận ra rõ ràng rằng mình ghen tin hay không cam tâm, chỉ có thể đè nén trong lòng, không thể nói nặng với cô một tiếng nào được!

Một hồi lâu sau, tiếng bàn ghế và vật nặng đập vào nhau vang lên, rồi sau đó, mọi thứ đều trở nên tĩnh lặng, anh ta bình tĩnh mà nói: “Bây giờ tình hình của anh ta như thế nào rồi?”

Vy Hiên chần chừ không biết phải nói với cô như thế nào, anh ra lệnh cho đối phương: “Nói sự thật.”

Vào giây phút đó, tất cả sự giả vờ của Vy Hiên đều đã tan biến, cô nhìn thảo nguyên trắng xóa mênh mông rồi nói: “Vũ…tình hình của Cẩn Hành…không tốt lắm, rất có thể sẽ…sẽ…bất cứ lúc nào…”

Cô cố gắng kềm chế giọng nói đang run lên bần bật, không muốn để cho sự cố gắng của mình đều bị chôn vùi trong đêm tối. Nhưng cô đã đánh giá cao chính mình, một khi đụng chạm đến nỗi đâu sâu thẳm trong lòng cô, nỗi đau giống hệt như cơn bệnh dịch, dẫn đến một kết quả không thể đoán biết rước được.

Cô không muốn mình gục xuống trên con đường vùng vẫy, bởi thế, cô chấp nhận sự hoảng sợ, cuối cùng của cuối cùng, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mình cô đối mặt mà thôi.

Tập Lăng Vũ nghiến răng gằn từng câu từng chữ: “Sẽ không thể xảy ra chuyện như vậy đâu! Tôi sẽ tìm được Tài Nhượng trong khoảng thời gian ngắn nhất! Chỉ cần ông ta vẫn còn sống thì tôi sẽ tìm được ông ta!”

Vy Hiên rất muốn nói với anh ta rằng, lúc anh ta nói như thế, cô thật lòng tin tưởng ở anh ta.

Tin rằng anh ta là người duy nhất có thể giúp cô chống chọi lại vận mệnh.

Cô không cần phải nói gì, người đàn ông ở đầu dây bên kia đã hiểu cả, anh ta trịnh trọng nói với cô rằng: “Tôi sẽ giúp cô cứu anh ta!”

Mặt trời nhanh chóng mọc lên, dường như chỉ trong một khoảnh khắc thôi, màu đo đỏ như phấn má hồng vẫn còn chưa tan biến, ngọn gió trên thảo nguyên cuốn những mảng tuyết trắng xóa bay rợp giữa nền trời.

Tiếng sột soạt vang lên ở bên ngoài như có người đang nói chuyện. Vy Hiên trở người lại, cô dán mình trên tấm đệm da dê ấm áp, không muốn dậy. Gần như đến tận lúc trời sáng thì cô mới thiếp đi, dường như cơ thể của cô đã trở nên trống rỗng, tất thảy mọi âm thanh đều chậm hơn vô số lần, ong ong mãi. Rồi dần dần, bên ngoài lều có nhiều người tập trung vây lại hơn, còn có tiếng gào thét như thể đang họp chợ. Vy Hiên lại nằm trong giữa hoàn cảnh như thế.

Cô bừng tỉnh khỏi cơn mơ, cố gắng mở mắt ra, những ánh lửa nhảy ra hỏi lò, lờ mờ hư ảo. Cô hất chăn ngồi dậy, Liên Cẩn Hành không còn ở bên cạnh cô nữa.

Ở ngoài kia vẫn huyên huyên náo náo, cô lần mò mặc đồ lên người, đi ra ngoài với mái tóc xõa tung.

Đập vào mắt là lớp tuyết trắng tinh, ánh sáng của tuyết trở nên chói mắt bên dưới ánh mặt trời. Ở trên ấy là một hàng cờ rực rỡ màu sắc giăng lên đến tận đỉnh lều, trở thành hình diều khổng lồ, hứng lấy gió bay phần phật, phát ra tiếng vù vù.

Rất nhiều người đang tụ tập bên ngoài căn lều, có nam có nữ, có già có trẻ, bọn họ ngồi xúm lại thành hình trò, tất cả đều ăn diện lộng lẫy. Bọn họ uống rượu sữa ngựa, nói cười rộn rã, chiếc bàn nhỏ trước mặt có bày sẵn trái cây sấy. Cao Oa bận tới bận lui, thỉnh thoảng Cùng Đạt lại gọi người đến, dẫn bọn họ vào chỗ trống.

Ở khoảnh đất trông trước căn phòng đã được quét dọn sạch sẽ từ lâu, không nhìn thấy tuyết đọng nữa mà để lộ ra những ngọn cỏ nhuốm vàng dính dầy bụi đất kiên cường. Vài cô gái đang nhảy những điệu múa dân tộc, thỉnh thoảng lại có những tràng pháo tay rộn lên.

Vy Hiên mặc áo lông rộng và dài đến gối, quần jean, đi giày bông, mái tóc cô vẫn để xõa, cô ngẩn ngơ nhìn cảnh tượng diễn ra trước mặt mình. Giống như một người đến từ xã hội hiện đại đứng giữa bức tranh sơn đầu được sơn những màu sắc sặc sỡ, cô trở thành điểm khác biệt duy nhất.

Cô ngờ rằng mình đang nằm mơ, bèn vỗ vào trán, lúc đang nghĩ có nên về ngủ tiếp hay không thì Cao Oa đã nhìn thấy cô, bà ta vội vàng đi đến: “Sao lại đứng đờ người ở đó? Mau sang đây chuẩn bị đi, sắp đến giờ lành rồi! Để lỡ giờ lành thì không may mắn đâu!

Vy Hiên sững sờ: “Giờ lành?”

Cao Oa gọi hai cô gái bản địa đến, giao Vy Hiên lại cho bọn họ, bọn họ cười cười kéo cô đi ngược vào trong phòng. Không biết những chiếc rương gỗ xếp thành hàng dài ấy được chuyển đến đây từ bao giờ, mấy cô gái lấy ra rất nhiều thứ từ trong rương, rồi lần lượt đặt ở đấy.

Vy Hiên nhìn thấy vậy, cô lập tức hiểu ngay.

Cô vội vàng cất tiếng hỏi: “Liên Cẩn Hành…Ý tôi là người đàn ông đi chung với tôi đến đây ở đâu rồi?”

Hai người họ cười cười rồi lắc đầu, sau khi bảo cô ngồi xuống, bọn họ bắt đầu chải tóc trang điểm cho cô.

Nhất thời niềm vui bất ngờ đầy ắp trong lòng cô, cô thấp thỏm ngồi xuống, để cho hai cô gái ấy mặc chiếc váy dài đỏ thẫm cho mình, màu đỏ rực rỡ, mái tóc được tết lại quấn trên đỉnh đầu, rồi lại cài sợi dây chuyền san hô đỏ, giữa sợi dây có một hạt trân châu lên tóc cho cô, trông có vẻ vừa sang trọng lại vừa xinh đẹp. Rồi lại đeo thêm sợi dây chuyền được xâu chuỗi từ sáp ong, ngọc lam và mã não vào cổ cô. Thắt lưng vàng làm tôn lên bộ váy cưới thêu màu đỏ thẫm, trông có vẻ sang trọng vô cùng.

Vy Hiên đứng trước gương, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy mình mặc quần áo riêng của người dân tộc, trông có vẻ hơi xa lạ. Nhưng không thể không phủ nhận rằng không có màu sắc nào rực rỡ hơn màu đỏ mà cô đang mặc trên người, nhất là trong ngày hôm nay, cô đã trở thành cô dâu, được màu đỏ rực rỡ bao bọc xung quanh, nước da trắng ngần cũng được điểm tô đỏ thắm, từ trong ra ngoài trông đều có vẻ rất may mắn.

“Chuẩn bị thế nào rồi?”

Cao Oa vén rèm đi vào trong, Vy Hiên quay người lại, vào trong giây phút nhìn thấy cô, Cao Oa lập tức sững sờ, rồi bà ta mỉm cười đi về phía cô, ngắm nghía cô một hồi sau mới cản thán: “Không ngờ đấy, Vy Hiên à, cô trang điểm lên nhìn đẹp lắm.”

Vy Hiên cảm thấy hơi ngại ngùng: “Đây là ý của Liên Cẩn Hành sao bác?”

Cao Oa giúp cô ấy sửa sang cài tóc: “Mấy ngày trước cậu ấy đã nói chuyện này với tôi, tôi bèn mời người chọn ra ngày lành tháng tốt, cậu ấy nói muốn cho cô niềm vui bất ngờ nên không nói cho cô nghe.”

Trong lòng Vy Hiên cảm thấy ngọt ngào vô cùng, cô ồ một tiếng.

Cao Oa lại cẩn thận chỉnh sửa tóc tai cho cô, sau khi thấy hoàn hảo rồi mới mỉm cười: “Vy Hiên, chúc mừng cô.”

“Cảm ơn bác.”

Lời chúc mừng đầu tiên nhận được khiến cho cô cảm thấy rất mãn nguyện.

Bà ta ôm cô, Cao Oa kéo cô đi ra ngoài: “Chúng ta mau đi thôi, đừng để bọn họ nóng lòng chờ đợi.”
Bình Luận (0)
Comment