Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 43

Từ đầu đến cuối, Tiêu Chí Khiêm cũng chưa nói Trương Thịnh Hải rốt cuộc có tác dụng ở chỗ nào.

Sau khi đưa Tuyết Chi về nhà, thím Vương đã gọi điện tới: “Cậu chủ, bây giờ cậu có thể trở về không?” Bà hạ thấp thanh âm, nhỏ giọng nói: “Ông chủ đến đây.”

Cúp điện thoại, Tiêu Chí Khiêm mím môi, hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ: “Thạch, nếu cô ấy biết tôi... còn có thể để ý đến tôi không?”

Thạch lái xe, ngẩng đầu, nhìn người đàn ông trong gương: “Cô Trương rất mạnh mẽ.”

Tiêu Chí Khiêm nhếch môi, đầu để ở cửa kính xe, nhẹ giọng nói: “Cho nên, mới càng khiến cho người ta đau lòng.”

Xe một đường từ từ lái đến ngọn núi phía tây rồi dừng lại ở chân núi, Tiêu Chí Khiêm đẩy cửa xuống xe, Thạch đứng ở một bên, nhìn theo anh đi lên mới lái xe rời đi.

Đẩy cửa ra, không khí trong phòng khách rất khác thường, Tiêu Chính Thịnh cùng Kiều Nhã ngồi trên sô pha, một mặt nghiêm túc.

Thấy Tiêu Chí Khiêm trở lại, Tiêu Chính Thịnh cau mày: “Con đã đi đâu? Sao muộn như vậy mới về?”

Tiêu Chí Khiêm không nói gì, nhìn như không thấy hai người, muốn đi thẳng lên tầng. Sắc mặt Tiêu Chính Thịnh khó coi rống lên với anh: “Tiêu Chí Khiêm! Anh đứng lại đó cho tôi!”

Tiêu Chí Khiêm dừng bước, nhưng không quay đầu lại.

“Chính Thịnh, anh đừng tức giận, sẽ dọa đến Tiêu Chí Khiêm.” Kiều Nhã ở một bên dịu dàng an ủi, sau đó liền cười nói với Tiêu Chí Khiêm: “Tiêu Chí Khiêm, ba con chỉ muốn cùng con nói chuyện một chút, qua đây ngồi được không?”

Thím Vương ở một bên nhìn chằm chằm vào Tiêu Chí Khiêm: “Cậu chủ, đi qua nói chuyện với ông chủ đi.”

Tiêu Chí Khiêm không phản ứng, vẫn đứng tại chỗ.

Tiêu Chính Thịnh nhìn đứa con này, thật sự là vừa tức vừa bất đắc dĩ. Ông cũng muốn giống như ba con bình thường, không có việc gì thì đánh cờ tâm sự, mà không phải giống người xa lạ, coi nhau như không khí.

Ông điều chỉnh tâm tình, cố gắng dùng thái độ bình thường: “Tiêu Chí Khiêm, chuyện tối nay con có muốn giải thích một chút không?”

Thấy Tiêu Chí Khiêm vẫn không có ý mở miệng, Kiều Nhã dịu dàng nói: “Tiêu Chí Khiêm, thoạt nhìn con với mấy trưởng bối nhà họ Tiêu rất quen thuộc, quan hệ so với ba con... còn tốt hơn.”

Sắc mặt của Tiêu Chính Thịnh trầm xuống vài phần, mấy lão già này cho con trai ông mặt mũi, cũng không cho ông, khiến ông tức đến mức không thể nói ra lời!

Thím Vương nhìn cậu chủ, lo lắng suông ở một bên, trong lòng không nhịn được thở dài, tính tình của cậu chủ và ông chủ đều cứng đầu, lúc này mà có cô Trương ở đây thì tốt rồi.

Tiêu Chí Khiêm nửa điểm phản ứng cũng không có, điều này hoàn toàn chọc giận Tiêu Chính Thịnh, ông đứng vọt lên, đi nhanh qua, bước đến trước người anh: “Nghe thím anh nói, bây giờ ngay cả thuốc anh cũng không muốn uống! Rốt cuộc bây giờ anh muốn thế nào? Lấy sức khỏe của mình ra làm trò đùa hay là muốn dùng nó để trừng phạt tôi? Nói cho anh biết, cho dù anh tự tra tấn mình đến chết, cũng đừng mong tôi sẽ rơi một giọt nước mắt!”

Tận đến lúc này, Tiêu Chí Khiêm mới chậm chạp ngẩng đầu lên một chút, đôi mắt hơi hé, chứa đựng một hơi thở kiêu ngạo mà thần bí khó lường, đôi mắt như phiếm màu ánh sáng ngọc lưu ly, long lanh như sao, ánh sáng như ngọc. Nụ cười hờ hững hiện bên môi, khiến người chói mắt lại khiếp sợ.

Nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt Tiêu Chính Thịnh có chút run lên, mày vô thức cau lại.

Đáng chết, ông chán ghét vẻ mặt này của nó, giống như con yêu thú vừa mới tỉnh ngủ, quỷ dị khiến cho da đầu người ta run lên! Từ sau khi ông đưa nó về nhà họ Tiêu, đôi khi nó sẽ lộ ra vẻ mặt này, cho dù nó còn nhỏ nhưng mỗi lần nhìn thẳng nó, Tiêu Chính Thịnh sẽ chật vật mà bị đánh bại.

Tiêu Chính Thịnh siết chặt nắm đấm, lần này ông hung hăng trừng anh, thân là người làm ba tuyệt đối không thể sợ khí tràng của chính con mình!

“Tôi chết rồi, ông sẽ vui vẻ sao?” Tiêu Chí Khiêm nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt không đổi, mà vẫn như cười như không, mang theo chế nhạo lại vô cùng lạnh lẽo.

Lông mày rậm của Tiêu Chính Thịnh sắp cau thành một đường, biên độ phập phồng của ngực ngày càng tăng.

“Bởi vì trên người tôi chảy dòng máu của bà ấy, ông chán ghét dòng máu của người đàn bà kia.” Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm nhìn thẳng vào ông, mắt khẽ nheo lại, một trận lạnh lẽo: “Rõ ràng hận, rõ ràng chán ghét, sao phải làm ra bộ dáng quan tâm giả tạo? Ha ha, đúng vậy, nếu tôi tự tra tấn mình đến chết, ông không nên rơi một giọt nước mắt nào.”

“Anh--” Tiêu Chính Thịnh tức giận, nghiến chặt răng kêu ken két, lớn tiếng nói: “Nếu tôi không đưa anh từ nơi đó ra, anh sẽ có ngày hôm nay sao? Cho dù anh là một thằng bất tài không nên thân, từ chỗ này đi ra ngoài, người khác cũng khách khách khí khí mà gọi anh một tiếng cậu chủ! Không có tôi, anh không là cái gì cả! Như thế nào, bây giờ cánh cứng rồi nên muốn ngầm giở trò sau lưng tôi? Hừ, tôi còn chưa chết đâu! Tập đoàn nhà họ Tiêu vẫn do tôi làm chủ! Anh muốn ngồi lên vị trí này, vẫn còn sớm!”

“Ha ha,” Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm tràn ngập ý cười chế giễu, người trước mặt này ngay cả liếc mắt một cái anh cũng lười: “Nếu không có tôi cậu chủ nhà họ Tiêu này, ông còn có thể yên ổn làm tổng giám đốc của ông sao? Ông tham lam, cũng muốn chắp tay dâng tài phú trong tay ông cho người ta, ông bỏ được sao?”

“Hỗn láo!” Tiêu Chính Thịnh tức giận đến mức giơ tay tát mạnh vào mặt anh.

“A!” Thím Vương sợ hãi hét lên: “Ông chủ...”

Tiêu Chí Khiêm không tránh không né, trên khuôn mặt cứng rắn bị tát một cái, khuôn mặt trắng nõn nhất thời sưng đỏ.

Kiều Nhã bước tới: “Chính Thịnh, anh làm gì vậy? Có cái gì thì nói, sao lại đánh con? Cho dù Tiêu Chí Khiêm không làm nên chuyện, cũng nên từ từ mà dạy! Anh cũng biết, tinh thần của nó...” Dường như phát giác mình nói sai, Kiều Nhã vội vàng che miệng.

Tiêu Chính Thịnh tức giận đến mức nửa người đều run: “Chính vì nó bị bệnh tâm thầm! Anh mới nhân nhượng nó, cho nó làm cậu chủ nhà họ Tiêu, mới để nó lộ mặt trong bữa tiệc kỷ niệm đầy năm, nó thì sao? Lại gây cho anh rắc rối lớn như vậy! Bây giờ, tất cả mọi người đều biết Tiêu Chính Thịnh anh có một đứa con bị bệnh tâm thần!”

“Hầy,” Kiều Nhã quay đầu lại, thở dài nói: “Tiêu Chí Khiêm, con cũng phải suy nghĩ cho ba con! Sức khỏe con không tốt, nên phối hợp trị liệu, không uống thuốc sao có thể hồi phục được?”

“Ông sẽ mất mặt sao? Không nên đắc ý mới đúng, phải không?” Tiêu Chí Khiêm chậm rãi quay đầu, nhếch khóe miệng, là nụ cười lãnh lẽo đến cực điểm: “Có một đứa con bị bệnh tâm thần, cũng tốt, có thể làm con rối, làm bia ngắm, mặc người bài bố, là ba đẻ chẳng phải tốt nhất sao.”

Tiêu Chính Thịnh chùng xuống, ánh mắt xẹt qua một tia khác thường, lập tức lại tức giận thêm ba phần, âm trầm hỏi: “Anh lén liên hệ mấy lão già quỷ quyệt đó, vì muốn kéo tôi xuống?” Từ khi nào mà đứa con này lại trở nên tâm cơ như vậy!

Độ cong bên khóe miệng Tiêu Chí Khiêm càng tăng, ánh mắt lạnh nhạt bình thản đảo qua: “Nếu có thể, tôi thật sự hy vọng có thể khiến máu của chính mình chảy hết ra, như vậy, sẽ không còn một nửa là ô uế, một nửa là dơ bẩn.” Anh không bao giờ muốn nói nhiều thêm một câu với ông ta nữa, xoay người ra ngoài.

“Anh -- anh đứng lại đó cho tôi!” Tiêu Chính Thịnh xiết chặt nắm tay, tức giận đến mức sắc mặt đỏ bừng, muốn đuổi theo, lại bị Kiều Nhã giữ lại, một bộ khuyên nhủ: “Chính Thịnh, anh đừng giáo huấn nó nữa!”

“Thật sự là tức chết anh! Không được, anh nhất định phải hỏi cho rõ ràng!” Đợi đến lúc Tiêu Chính Thịnh muốn đuổi theo, bên ngoài đã sớm không còn bóng dáng của Tiêu Chí Khiêm.

Thím Vương gấp đến dậm chân: “Ôi, vậy phải làm sao bây giờ, cậu chủ... cậu chủ sẽ không gặp chuyện không may gì chứ?”

“Chị Vương, đừng ăn nói lung tung!” Kiều Nhã thản nhiên liếc qua: “Tiêu Chí Khiêm là người lớn như vậy rồi, có thể xảy ra chuyện gì? Cũng chỉ đi ra ngoài giải sầu mà thôi, nói không chừng một lát nữa sẽ sớm trở lại.”

Thím Vương bị ngăn trở, chỉ có thể đứng trước cửa trông mong nhìn ra ngoài.

Tuyết Chi tắm xong, đổi bộ áo ngủ, đang chuẩn bị leo lên giường, di động lại vang lên.

“A, thím Vương?”

Tuyết Chi nghe thím Vương ở bên kia đơn giản nói vài câu, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Được, cháu biết rồi, cháu sẽ đi tìm anh ấy!” Cúp điện thoại, cô ngay cả quần áo cũng không kịp thay, vội vàng cầm lấy chiếc áo khoác lên người, đổi giày thể thao rồi chạy ra ngoài.

Vừa mới ra đến cổng khu nhà, đã nhìn thấy một người ngồi ở góc tường.

“Tiêu Chí Khiêm!” Tuyết Chi vội vàng chạy qua: “Sao anh lại đến đây?”

Tiêu Chí Khiêm từ từ ngẩng đầu, khi Tuyết Chi nhìn thấy má trái sưng đỏ của anh, ánh mắt đột nhiên trừng lớn, không nói hai lời, ôm lấy mặt anh rồi hỏi: “Đây là chuyện gì? Ai đánh anh!”

Ánh mắt Tiêu Chí Khiêm như nước, một chút dịu dàng lay động trong đáy mắt, cầm ngược lại tay cô, mày nhẹ nhàng cau lại: “Tay sao lại lạnh như vậy?”

“Đừng quan tâm đến tay của em, nói cho em biết, ai đánh anh!” Tuyết Chi rất ít khí tức giận, hơn nữa cơn tức giận cuồn cuộn, ngọn lửa nơi ngực như củi đốt bị cháy, hừng hực thiêu đốt. Khuôn mặt đẹp như vậy, khiến người ta thương tiếc như vậy, ai dám đánh?!

Tiêu Chí Khiêm dường như rất mệt mỏi, giơ tay ôm lấy eo cô, áp sát vào ngực cô chôn mặt ở đó, hít ngửi hương thơm tươi mát mới vừa tắm rửa của cô, anh thì thào nói: “Tuyết Chi, buồn ngủ quá, anh muốn ngủ.”

Tuyết Chi cắn môi dưới, liên tục hít sâu mấy lần, mới xem như tạm thời áp chế lửa giận đang kêu gào: “Đi thôi, đến nhà của em.”

“Anh muốn ngủ ở đây.” Cọ cọ vào bộ ngực mềm mại của cô, anh thỏa mãn thở dài.

“Chỗ này đóng cửa rồi, buồn ngủ thì theo em về nhà ngủ.” Kéo anh, Tuyết Chi một đường nắm lấy tay anh, tựa như dẫn một thiếu niên đang bối rối và bất lực.

Trở lại nhà họ Trương, Trương Hồng Khánh và Nguyễn Thanh Mai cũng không ở nhà, Trương Thịnh Hải ở bệnh viện chăm sóc Đào Nhi, thím Đỗ đến nhà em gái thăm cháu trai mới sinh, Đỗ Hân Dĩnh cũng mấy ngày không về rồi, cho nên bây giờ cũng chỉ còn lại một mình Tuyết Chi.

Tiêu Chí Khiêm đã đến một lần, căn bản không cần tiếp đãi, ngựa quen đường cũ đi thẳng đến phòng của Tuyết Chi. Tuyết Chi đi theo phía sau anh: “Đêm nay, anh ngủ phòng của em, em qua phòng Tiểu Hải ngủ.”

Tiêu Chí Khiêm xoay người: “Em không thể ngủ trong phòng của một người đàn ông khác.”

Tuyết Chi nhướn mày: “Người đàn ông khác mà anh nói là chỉ em trai ruột của em sao?”

Tiêu Chí Khiêm còn nghiêm túc gật đầu: “Là đàn ông, thì không được.”

Cô lắc đầu bật cười: “Đúng là logic kỳ quái.”

Cô ra ngoài lấy đến một túi chườm đá, bảo Tiêu Chí Khiêm ngồi xuống rồi cách khăn mặt nhẹ nhàng đặt túi chườm đá lên mặt anh, đôi mắt lại hiện ra sự thương tiếc, từng tầng từng tầng tản ra, một bên lại hận đến mức nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên khốn nạn nào đánh anh, đáng ra anh nên chặt tay hắn!”

Nhìn thấy cô đau lòng, ánh mắt Tiêu Chí Khiêm dịu dàng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm cô.

Trong thế giới trống rỗng và ảm đạm không có ánh sáng của anh, cô trở thành gam màu duy nhất, giống như hoa đào quyến rũ dưới ánh mặt trời rực rỡ, hấp dẫn người ta muốn ngắt lấy, anh muốn ngắt lấy nhưng lại không đành lòng, chỉ vì sợ làm cô bị thương.

Thấy vết sưng trên mặt giảm bớt không ít, Tuyết Chi mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại tìm lấy một bộ quần áo của Tiểu Hải: “Tiêu Chí Khiêm, anh mặc quần áo của em trai em trước đi, phòng tắm ở bên kia, em đi lấy cho anh bộ đồ dùng vệ sinh mới.”
Bình Luận (0)
Comment