Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 461

“Ha! Hahaha!” Mộ Dung Hoành Nghị cười khoa trương liên tục ba tiếng, tiếng cười bỗng ngưng bặt, ép sát từng bước về phía cô, ánh mắt có chút dọa người: “Theo cô, tôi chính là một kẻ không chuyện ác nào không làm như vậy sao?”

Tưởng Cầm ngẩng đầu nghênh đón ánh mắt anh, ánh mắt cô sáng rực, khóe miệng lộ ra trào phúng: “Vậy anh còn mong chờ cái gì?”

Nhìn thấy sự tức giận của anh, Tưởng Cầm cảm thấy buồn cười, trí nhớ của anh không tốt sao? Anh đã quên những chuyện anh từng làm với cô rồi? Anh dựa vào cái gì mà cho rằng, ở trong lòng cô anh sẽ khác biệt?

Mộ Dung Hoành Nghị ngực không ngừng phập phồng, nhìn chằm chằm cái cổ thon dài của cô, rất muốn cứ bóp chết cô cho rồi! Nhưng mà, anh lại cười, cười cực kỳ mê hoặc, nói từng câu từng chữ: “Không sai, tôi chính là không chuyện ác nào không làm! Không chỉ đối với cô, với lão già ngoan cố này cũng vậy! Bây giờ cô hài lòng rồi chứ?”

Tưởng Cầm nhìn anh, trong lòng cực kỳ hận, nếu không phải anh, Đàm sư phụ sao lại cự tuyệt cô chứ?

“Mộ Dung Hoành Nghị, anh thật sự là sao chổi trong cuộc đời tôi!”

Mắt Mộ Dung Hoành Nghị híp chặt, bờ môi mỏng cong lên, càng thêm lạnh lẽo: “Chúng ta đều giống nhau.”

Anh là sao chổi trong cuộc đời cô, cô sao không phải sao tai họa trong cuộc đời anh chứ? Chỉ là, bởi vì hận mà phải buộc lại cùng nhau, mối quan hệ này cũng trở nên càng thêm sâu sắc. Cho nên, họ là bản thu nhỏ của nhau, đừng ai ghét bỏ ai.

Tưởng Cầm không tâm trạng tranh luận với anh, quay đầu nhìn cánh cửa gỗ, biết có anh ở đây, hôm nay dù thế nào cũng không thể khuyên được Đàm Tô nữa, liền đi ra ngoài.

Mộ Dung Hoành Nghị chậm rãi nhìn sang phía đó, đôi môi mím lại, đi vài bước lại dừng lại, lười biếng nói: “Vầy là được rồi, đừng lại làm mình làm mẩy nữa. Phải biết, người cô làm khó không phải là tôi.”

Nói xong, anh liền nhanh chóng rời đi.

Cửa từ từ kéo mở.

Đàm Tô đứng ở cửa, nhíu mày, sắc mặt có chút khó tin.

Nếu ông không nghe lầm, tên nhóc đó đang...đau lòng cô?

Trên đường quay về, trong xe tràn đầy âm u. Tưởng Cầm không lên tiếng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Mộ Dung Hoành Nghị cũng không nói chuyện, một bên gò má tắm trong ánh mặt trời lười biếng, bên khác lại chìm trong u ám, không rõ cảm xúc.

Đến công ty, Tưởng Cầm đẩy mở cửa xuống xe, còn không thèm chào hỏi một tiếng.

Mộ Dung Hoành Nghị ở sau lưng hung hăng trừng cô, người phụ nữ này có phải đã quên thân phận của mình rồi không? Bây giờ lại dám cưỡi lên đầu anh rồi?

Mộ Dung Hoành Nghị không vui trầm mặt, đến tầng 29, vừa muốn đi vào phòng làm việc, một bóng dáng đã nhào ra, hai cánh tay mở rộng, cản đường đi của anh.

Mộ Dung Hoành Nghị ngước mắt, nhíu mày: “Cô là?”

Tưởng Xuân dũng cảm nhìn thẳng vào anh: “Tôi có lời muốn nói!”

Mộ Dung Hoành Nghị bị Tưởng Cầm làm cho phiền lòng, phất phất tay: “Tôi không rảnh.” Nói rồi bèn đẩy cửa phòng làm việc.

Tưởng Xuân cũng không nản lòng, lập tức đuổi theo: “Chỉ mất vài phút của anh thôi!”

Mộ Dung Hoành Nghị ngồi xuống, xoay ghế da sang, khuôn mặt anh tuấn dần lộ ra hơi thở tà mị: “Được, cô nói đi.”

Tưởng Xuân nhìn anh chăm chú, nói từng câu từng chữ: “Tôi sẽ cố gắng cho tới khi anh tiếp nhận tôi!”

Mộ Dung Hoành Nghị nhướn mày, bờ môi cong lên: “Cô muốn giúp cô ta như vậy?”

“Ừ!” Tưởng Xuân gật mạnh đầu, nói: “Đây là việc duy nhất tôi có thể chia sẻ giúp chị tôi!”

“Chia sẻ cái gì? Chia sẻ hận thù của tôi đối với cô ta?” Mộ Dung Hoành Nghị cảm thấy buồn cười, rũ mắt: “Em gái nhỏ à, e là chuyện đó không phải cô có thể gánh vác được.”

Đặc biệt là tận mắt nhìn thấy mẹ mình chết thảm, mối hận đó sẽ ăn mòn xương cốt.

“Tôi không sợ!” Tưởng Xuân tràn đầy tự tin, dũng cảm nói: “Chỉ cần anh bỏ qua cho chị tôi là được!”

Bỏ qua cho cô...

Mộ Dung Hoành Nghị ngẫm nghĩ câu này, từ hôm đó, anh chưa từng có suy nghĩ này.

Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra.

“Mộ Dung...”

Dương Vịnh Hy bước vào, lúc nhìn thấy Tưởng Xuân, có chút ngoài ý muốn, mặt lập tức xuất hiện cảnh giác, nhưng gò má lại là ý cười khéo léo: “Em không biết anh có khách.”

Tưởng Xuân đương nhiên biết Dương Vịnh Hy, bây giờ quan sát ở cự ly gần mới phát hiện, cô ta chỉ là có chút khí chất, lại giỏi trang điểm mà thôi. Nói về tướng mạo, chị họ không biết bỏ xa cô ta mấy con đường!

Ánh mắt Mộ Dung Hoành Nghị rũ xuống, không giới thiệu Tưởng Xuân với cô ta, mà là xua tay: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tưởng Xuân ‘ờ’ một tiếng, trước khi rời đi, ánh mắt lướt qua Dương Vịnh Hy, khóe môi nhếch lên khinh miệt. Mặc dù độ cong rất nhỏ lại vẫn bị Dương Vịnh Hy nắm bắt chính xác!

Giác quan thứ sáu của phụ nữ trước giờ luôn chuẩn xác. Dương Vịnh Hy nhìn chằm chằm Tưởng Xuân, lướt qua bảng tên treo trước ngực cô, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén, giống như muốn khắc thật sâu hình dáng cô vào đáy lòng!

“Sao em lại tới?” Mộ Dung Hoành Nghị mở miệng hỏi.

Dương Vịnh Hy không chút dấu vết thu lại ánh mắt, mỉm cười nói: “Mộ Dung tiên sinh, anh đã rất lâu không hẹn em ăn trưa rồi nha!”

Mộ Dung Hoành Nghị nhún vai: “Không vấn đề, hôm nay anh mời.”

“Ha hả, cảm ơn.”

Dương Vịnh Hy ung dung ngồi xuống, làm như vô ý hỏi: “Cô gái lúc nãy là ai vây? Thật xinh đẹp.”

“Nhân viên thực tập của công ty.” Mộ Dung Hoành Nghị tùy tiện trả lời, những chuyện khác lại không muốn nói nhiều. Dương Vịnh Hy nhìn ra, mặt vẫn mỉm cười, ngọn lửa trong lòng lại ngày càng hừng hực.

Cô ta lấy cớ ra ngoài gọi điện thoại, đến phòng nhân sự, tùy ý hỏi: “Em gái của bạn học tôi thực tập ở đây, tôi muốn biết cô ấy ở phòng nào.”

Quản lý nhân sự sảng khoái đáp: “Dạ được cô Dương, cô ấy tên gì?”

“Tưởng Xuân.” Dương Vịnh Hy nhàn nhạt nói ra tên của cô.

Rất nhanh, quản lý nhân sự đã điều tra ra tài liệu về cô: “A, cô ấy là trợ lý thực tập của phòng kinh doanh.” Nói rồi, quản lý nhân sự ngẩng đầu, cười hỏi: “Cô Dương, bạn học của cô không phải là Tưởng Cầm chứ?”

Dương Vịnh Hy sững sốt: “Tưởng Cầm?”

Tưởng Cầm, Tưởng Xuân...

Dương Vịnh Hy bỗng nhiên nhớ tới gì đó.

Quả nhiên, quản lý nhân sự nói: “Đúng vậy, cô ấy chính là em gái của Tưởng Cầm.”

Nghe thấy câu trả lời của anh ta, hai tay đặt dưới bàn của Dương Vịnh Hy khẽ nắm chặt, đứng dậy, mỉm cười: “Cảm ơn.”

Rời khỏi phòng nhân sự, nụ cười trên mặt lập tức cứng ngắc.

Người phụ nữ đê tiện đó!

Bản thân chèo kéo Mộ Dung còn không đủ, bây giờ còn phái cả em gái ra trận?!

Dương Vịnh Hy hận đến cắn răng nghiến lợi, sắc mặt âm u bất định, móc điện thoại ra bấm gọi: “Chuyện đó, cô rốt cuộc có làm không?”

Câu trả lời phía bên kia có chút không kiên nhẫn: “Tôi đã nói tôi có cách của mình!”

“Nói vậy là cô không muốn làm nữa?” Biểu cảm Dương Vịnh Hy gần như vặn vẹo.

“Xin lỗi, tôi không giống cô, tôi không phải kẻ điên.”

Điện thoại cúp máy, truyền tới tiếng ‘tút tút’.

Dương Vịnh Hy bóp chặt điện thoại, khớp ngón tay trắng bệch, bỗng nhiên, cô ta vứt mạnh điện thoại lên tường, vỡ tứ tung.

“Cút! Cút hết đi!”

Dương Vịnh Hy gầm lên, khiến người đi ngang qua cô ta sợ giật nảy.

Cô ta thở hổn hển, ánh mắt cuồng loạn.

Đồ nhát gan!

Đều là đồ nhát gan!!

Giờ này phút này, Vưu Thiên Ái phiền não vứt điện thoại lên ghế lái phụ, nhớ tới người phụ nữ đó, bèn nhíu chặt mày.

Vì cùng chán ghét Tưởng Cầm, cô ta mới có tiếp xúc với Dương Vịnh Hy. Nhưng sự thật là, cơ hội tiếp xúc càng tăng, cô ta càng phát hiện Dương Vịnh Hy không ưu nhã như vẻ bề ngoài, cô ta âm trầm lại điên cuồng, không hài lòng với thủ đoạn báo thù của Vưu Thiên Ái, lại nghĩ muốn tạo ra ngoài ý muốn, hại chết Tưởng Cầm!

Vưu Thiên Ái mặc dù hận Tưởng Cầm, nhưng cũng không đến mức muốn hại chết cô! Cho nên, cô ta tình nguyện dùng phương pháp của mình để trừng phạt cô, cũng không chịu làm đồng lõa với người phụ nữ như Dương Vịnh Hy.

Tạm thời không nghĩ tới Dương Vịnh Hy, cô ta cuối cùng theo địa chỉ chị Lâm cho tìm tới nhà của Đàm Tô.

Nhìn thấy căn nhà lụp xụp trước mắt, Vưu Thiên Ái sững sốt, không nghĩ tới đường đường là sư phụ chế tạo giày lại ở một nơi rách nát như vậy!

Lấy lại tinh thần, cô ta đi về phía trước, gõ cửa: “Đàm sư phụ có nhà không?”

Cô ta gõ nửa ngày, cửa ‘kẽo kẹt’ mở ra...

Thấy Đàm Tô đứng phía trong, Vưu Thiên Ái lập tức chào hỏi: “Đàm sư phụ, chào ông, tôi là nhân viên phòng thiết kế của Tưởng thị, tôi tên Vưu Thiên Ái, hôm nay tôi tới là muốn mời ông...”

Đàm Tô nhìn cô ta, nhướn mày: “Chế tạo giày cho cô?”

Vưu Thiên Ái vội gật đầu: “Đúng vậy! Xin sư phụ giúp tôi làm một đôi giày! Muốn phí bao nhiêu, ông cứ nói!”

“Hừ!” Đàm Tô hừ lạnh một tiếng, nói: “Người trẻ các cô bây giờ, mở đầu đã lấy tiền ra đè người!”

Tim Vưu Thiên Ái căng thẳng, vội nhận sai: “Xin lỗi, Đàm sư phụ, tôi không phải có ý đó.”

Trước khi tới cô ta đã nghe nói tính tình của Đàm Tô, cô ta đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chỉ cần có thể giúp cô ta làm ra một đôi giày da hoàn mỹ, đánh bại Tưởng Cầm, ủy khuất thế nào cô ta cũng có thể chịu đựng!

“Vào đi.”

Đàm Tô xoay người đi vào. Vưu Thiên Ái vui mừng, đi theo ông: “Đàm sư phụ...”

“Sư phụ cái gì mà sư phụ, đừng nịnh nọt tôi!” Đàm Tô ngồi xuống, cầm tẩu thuốc lên, gõ gõ lên bàn, nhướn mày nhìn cô ta: “Có một người tên Tưởng Cầm, là người của phòng cô sao?”

Sắc mặt Vưu Thiên Ái lập tức biến đổi, mặc dù mỉm cười nhưng lại dò hỏi: “Cô ta cũng tới tìm ông rồi?”

Đàm Tô như cười như không nói: “Không sai, yêu cầu của cô ta giống cô.”

Vưu Thiên Ái bật hỏi: “Vậy ông đã đồng ý rồi sao?”

Phát giác mình mất khống chế, cô ta vội giải thích: “Chúng tôi đều tham gia kỳ thi thiết kế, mặc dù cùng công ty, cũng xem như là đối thủ cạnh tranh.”

“A?” Đàm Tô rít hơi thuốc, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn là sự tang thương của năm tháng.

Nghênh đón ánh mắt ông, Vưu Thiên Ái mơ hồ có chút bất an. Giống như không có gì có thể chạy trốn khỏi ông lão trước mắt này.

Bất cứ chuyện gì.

Cô ta ưỡn ngực ngẩng đầu, điều chỉnh hơi thở, cố hết sức khiến mình nhìn có vẻ thản nhiên một chút, sau đó, yên lặng chờ đợi câu trả lời của ông.

Đàm Tô hút xong tẩu thuốc, đặt tẩu xuống: “Cô quay về đi.”

Vưu Thiên Ái gấp gáp: “Đàm sư phụ...”

Đàm Tô giơ tay, cản lời cô ta, nói: “Ngày mai đưa bản vẻ thiết kế của cô tới.”

Nghe thấy lời của ông, Vưu Thiên Ái cực kỳ vui mừng: “Ông đồng ý rồi? Quá tốt rồi! Cảm ơn ông, Đàm sư phụ!”

Đàm Tô đứng dậy, nhìn ánh mắt cô ta, có chút không kiên nhẫn: “Không cần cảm ơn tôi. Tôi không có hảo cảm gì với cô, chỉ là, cô may mắn...” Ông xoay người về phòng: “Người cô cần cảm ơn là một tên còn đáng ghét hơn cô.”

Những lời này khiến mặt Vưu Thiên Ái lúc xanh lúc đỏ. Bị người ta nói thẳng là đáng ghét, đây còn là lần đầu tiên, cô ta chỉ có thể tự an ủi mình, chỉ cần Đàm Tô đồng ý giúp cô ta làm giày là được rồi, có thích cô ta hay không, không quan trọng.

Nhưng mà, cô ta không khỏi có chút tò mò, người đáng ghét trong miệng Đàm Tô là ai?

Nghe thấy người bên ngoài rời đi, Đàm Tô không nhanh không chậm cầm điện thoại lên.

“Haha, nhóc con cậu không phải luôn cho rằng mình rất được sao...Lần này tôi muốn xem xem, cậu lợi hại cỡ nào!”
Bình Luận (0)
Comment