Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 478

Tưởng Cầm há hốc mồm muốn nói điều gì đó, nhưng mà cuối cùng vẫn không nói ra được một chữ.

Ánh mắt của cô có một chút luống cuống, giống như là rất khó để hiểu được đầu mối từ trong mối quan hệ này, những người ở xung quanh xuất hiện như là ảo ảnh, đều trở nên không có tính chân thật.

“Anh...” Cô không thể nào mở miệng được.

“Tiểu Cầm"

Thấy được như thế này, Bạch Thương Long nhíu mày đến nỗi tim cũng đau, anh ta nắm chặt tay của cô đặt ở trên lồng ngực của anh ta, thấp giọng nói: “Tôi thừa nhận tôi là vì mang theo suy nghĩ trả thù nên mới tiếp cận em, nhưng mà đây không phải là toàn bộ mọi chuyện, sau này... sau này tôi thật sự..."

“Đủ rồi!”

Tưởng Cầm đột nhiên lên tiếng, run rẩy, đồng thời cũng lạnh lùng.

Liếc nhìn anh ta, từ từ rút tay ra, ánh mắt lạnh lùng đó cũng khiến cho trái tim của anh ta trở nên lạnh lẽo.

Tưởng Cầm buông thỏng mắt, cười khẽ một tiếng: “Hóa ra anh cũng là bởi vì trả thù tôi à...” Cô lắc đầu hít sâu, hô hấp đến nổi ngay cả ngược cũng đau: “Nhưng mà tại sao lại muốn tổn thương Thiên Ái chứ? Cô ấy là vô tội mà, cũng bởi vì tôi chính là người bạn thân duy nhất của cô ấy, cho nên cũng bị các người tính kế à? Làm như vậy thì các người có gì khác biệt so với tôi chứ? Không... các người còn muốn tàn nhẫn hơn so với tôi, ít nhất là tôi không giày vò Nhiễm Hiểu Tinh từng đợt từng đợt.”

“Thật xin lỗi..."

Ngoại trừ ba chữ này, anh ta cũng không biết là mình có thể nói cái gì mới có thể giảm bớt được cảm giác tội lỗi.

“Không cần đâu.” Cô nâng mắt lên, ánh mắt lạnh buốt nhìn thẳng vào anh ta: “Không cần phải nói xin lỗi với tôi đâu, nếu như thật sự cảm thấy có lỗi vậy thì làm giúp tôi một chuyện đi.”

Nghe thấy cô nói như thế này, Bạch Thương Long lập tức lên tinh thần: “Được rồi, em nói đi.”

Tưởng Cầm rời mắt sang chỗ khác, ánh mắt lại liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ: “Sắp xếp cho tôi bác sĩ, tôi muốn phá bỏ đứa bé ở trong bụng.”

Đồng tử của Bạch Thương Long co rút lại, im lặng khoảng chừng nửa giây, anh ta mới lên tiếng nói: “Được.”

Anh ta biết rằng chữ "được" này biểu thị cái gì, hoặc là nói đây mới thật sự là mục đích mà anh ta tới đây.

Đứa bé này không thể giữ lại được.

Bởi vì nó sẽ hủy hoại cô một lần nữa.

Buổi chiều, Bạch Thương Long lại xuất hiện, anh ta thấp giọng nói: “Trong bệnh viện này khắp nơi đều là người do Hoành Nghị đã sắp xếp, muốn giải phẫu thì nhất định phải xuất viện.”

“Không thành vấn đề!” Tưởng Cầm trả lời rất thẳng thắn: “Chỉ cần có thể nhanh chóng kết thúc tất cả những chuyện này.”

Bạch Thương Long nhìn qua cô hỏi một lần cuối cùng: “Tiểu Cầm em xác định em đã suy nghĩ kỹ càng chưa

“Chưa có lúc nào tôi rõ ràng hơn là lúc này

Anh ta rủ mắt xuống: “Tôi biết rồi.”

Tưởng Cầm chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, cho nên ngay cả Lưu Bình cũng không thông báo.

Buổi tối, cô gọi điện thoại cho Mộ Dung Hoành Nghị.

“Anh có rảnh không? Tôi muốn gặp anh.”

Ở đầu dây bên kia có chút náo nhiệt, hình như là đang tụ hội.

Ngay cả do dự mà Mộ Dung Hoành Nghị cũng không có, liền đồng ý ngay: “Tôi đến ngay lập tức.”

Anh cúp máy, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Dương Vịnh Hy. Hôm nay là buổi tiệc độc thân của cô ta với những người trẻ tuổi của nhà họ Dương, bởi vì bị rót mấy ly rượu, gương mặt đỏ hồng đáng yêu, tâm trạng của cô ta không tệ, đi đến dịu dàng hỏi: “Hoành Nghị, điện thoại của ai vậy?”

“Anh có chút chuyện cần phải đi trước.” Anh nói xong thì cầm lấy áo khoác: “Bọn em cứ tùy ý đi, cứ thanh toán cho anh là được.”

Chào hỏi với đám bọn họ rồi Mộ Dung Hoành Nghị liền đi.

Có người lên tiếng trêu ghẹo: “Chị họ, không phải là anh rể đi tìm tình nhân đó chứ?”

Người ở bên cạnh cười vang, tiếp lời: “Em rể đẹp trai như vậy, Vịnh Hy, em phải trông chừng đó nha, em không biết phụ nữ ở bên ngoài lợi hại đến cỡ nào đâu.”

Dương Vịnh Hy ngồi ở trên ghế, thỉnh thoảng nhìn về phía phương hướng mà anh biến mất, tâm trạng vui vẻ gì cũng đều tiêu tan.

Cô ta đột nhiên đứng dậy: “Tôi có việc đi trước đây.”

...

Mộ Dung Hoành Nghị chạy tới bệnh viện, y tá nhìn thấy là anh thì liền lui ra ngoài.

Ở trong phòng chỉ có âm thanh do máy tạo độ ẩm phát ra, xuyên qua hơi nước, có vẻ là Tưởng Cầm đã ngủ thiếp đi.

Anh không khỏi thả chậm bước chân đi đến trước mặt của cô, ánh mắt vốn đã quen thuộc với sự sắc bén trong ngày thường của anh đã thả lỏng mấy phần, có một chút dịu dàng xuất hiện không hề phòng bị.

Cô đột nhiên mở to mắt, anh hơi giật mình một chút, cảm xúc ở trong mắt đã khôi phục như lúc ban đầu.

“Tìm tôi có chuyện gì vậy?” Anh hỏi, giọng nói cứng ngắc.

“Tôi muốn xuất viện.” Tưởng Cầm đi thẳng vào vấn đề.

“Không được!” Anh không cần suy nghĩ gì mà liền từ chối: “Cô vẫn còn chưa hoàn toàn bình phục, tạm thời không thể xuất viện được.”

Tưởng Cầm chống một cái tay rồi ngồi dậy, lúc đối mặt với anh đã mất đi vẻ kháng cự của lúc trước. Cái này trong mắt của Mộ Dung Hoành Nghị xem ra là chuyện tốt, điều này biểu thị cô đã thử chấp nhận hiện thực.

“Tôi không chịu nổi mùi ở trong bệnh viện.” Cô nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.

“Cũng không phải là trẻ con, loại chuyện này mà còn muốn buồn bực nữa hả.” Tuy là anh sa sầm mặt quở trách, nhưng mà giọng nói lại không nghiêm túc như vậy, ngược lại còn có vẻ bất đắc dĩ.

Tưởng Cầm nhìn sang chỗ khác: “Bởi vì mang thai, cho nên có rất nhiều loại thuốc tôi không thể sử dụng được, chỉ có thể chậm rãi chờ khôi phục, như vậy còn không bằng đi về nhà, ít nhất thì tâm trạng của tôi cũng sẽ khá hơn một chút.”

Nghe thấy cô nói đến chuyện mang thai đã không còn bài xích như trước nữa, Mộ Dung Hoành Nghị hơi nhếch khóe môi lên, tiếp theo thái độ cũng đã mềm mại hơn.

“Nếu như có tình huống gì thì sao? Nói như thế nào thì nên đây cũng là bệnh viện, tôi có thể yên tâm được một chút.”

Tưởng Cầm nghiêng đầu qua chỗ khác, chạm vào ánh mắt của anh, lại nhanh chóng né đi: “Tôi không có yêu cầu khác, chỉ làm muốn xuất viện thôi.”

Thấy cô kiên trì như vậy, Mộ Dung Hoành Nghị suy nghĩ cả nửa ngày, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Tôi sẽ đi tìm bác sĩ hỏi tình huống của cô một chút.”

Ít nhất thì cô cũng đã không tiếp tục ầm ĩ nói không muốn đứa bé này, cái này đã khiến cho tâm trạng của Mộ Dung Hoành Nghị bắt đầu chuyển biến tốt.

Với sự kiên trì của Tưởng Cầm, anh gọi điện thoại cho bác sĩ trưởng, sau khi xác nhận nhiều lần là cô có thể xuất viện, anh mới biểu thị là ngày mai sẽ làm thủ tục xuất viện cho cô.

Tưởng Cầm mới yên lòng nằm xuống, nghiêng đầu qua nhìn về phía cửa sổ, nhắm mắt lại: “Tôi muốn ngủ.”

Ánh mắt chăm chú, anh dừng lại mấy giây, bước qua kéo chăn lên đắp kín thay cho cô, sau đó đi rót một ly nước đặt lên trên bàn, lúc này mới quay người đi ra ngoài.

Nghe thấy âm thanh cửa đóng lại, Tưởng Cầm chậm rãi mở hai mắt ra nhìn sang phía cửa, vẻ bối rối ở trong mắt nồng đậm không tan đi được.

Trong phút chốc, không ngờ cửa lại bị đẩy ra, biểu cảm lo lắng của cô vội vàng không kịp chuẩn bị lọt ở trong mắt của anh.

Lông mày Mộ Dung Hoành Nghị nhíu lại, vẫn luôn nhìn cô.

Tưởng Cầm chậm rãi rủ mắt xuống: “Có chuyện gì vậy?”

Anh bước lên phía trước nhìn cô chằm chằm, “Cô...” Lập tức anh lại lắc đầu, nuốt tra hỏi xuống, nói: “Tôi chính là muốn nói cho cô biết, ngày mai nhất định phải chờ tôi, không cho phép tự tiện rời khỏi.”

Tưởng Cầm không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng.

Lúc Mộ Dung Hoành Nghị đi đến cửa thì lại quay đầu nhìn cô một cái, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, đẩy cửa bước ra ngoài.

Bóng dáng của anh vừa mới biến mất trên hành lang, Dương Vịnh Hy liền chậm rãi đi ra từ trong góc tối. Ngẩng đầu lên nhìn phòng bệnh của Tưởng Cầm, trên gương mặt được trang điểm hoàn mỹ bắt đầu trở nên vặn vẹo...

Kết thúc cuộc họp, Mộ Dung Hoành Nghị bước vào phòng làm việc, đơn giản giao phó một chút, nói: “Nơi này giao lại cho cậu, tôi muốn đi đến bệnh viện.”

Cao Dương đặt một chồng tài liệu cần anh ký ở trong tay xuống: “Ở bên phía ông chủ Đàm có chút không thuận lợi.”

Mộ Dung Hoành Nghị vừa mặc áo khoác vừa hỏi: “Ông ta lại đổi ý à? Không muốn chuyển nữa?”

Cao Dương bất đắc dĩ gật đầu.

Mộ Dung Hoành Nghị nhìn thời gian: “Chiều nay tôi đi đến đó nhìn một chút.”

Cao Dương cười cười: “Cũng chỉ có tổng giám đốc mới có thể trị được ông cụ quật cường đó.”

Mộ Dung Hoành Nghị vừa đi ra ngoài vừa nói: “Tìm cho tôi hai nhân viên chăm sóc tại nhà đi.”

“Được ạ.”

Lúc anh đẩy cửa đi ra ngoài thì đúng lúc nhìn thấy Dương Vịnh Hy đang đứng ở cửa, anh nhíu mày một cái: “Vịnh Hy?"

Nhìn thấy anh, Dương Vịnh Hy mỉm cười nhẹ nhàng: “Hoành Nghị, em đến đi tìm anh để đi chợ mua chút vật dụng trong nhà, những thứ mà trước đó đã mua em không thích màu của bọn nó, nên muốn đổi lại.”

Mộ Dung Hoành Nghị quả quyết từ chối: “Anh còn có việc, tự em quyết định đi.”

Anh đang muốn đi lướt qua cô ta, Dương Vịnh Hy lập tức kéo lấy cánh tay của anh, nụ cười ở trên mặt từ từ biến mất, giọng nói đè thấp: “Có chuyện gì vậy, còn quan trọng hơn so với việc chúng ta chuẩn bị hôn lễ nữa hả?”

Mộ Dung Hoành Nghị dừng lại, cúi đầu xuống nhìn bàn tay đang nắm chặt tay mình của cô ta, không hề nói gì, sau khi rút cánh tay ra không chút do dự mà nhanh chân rời khỏi.

Dương Vịnh Hy cứng ngắc tại chỗ, ánh mắt từ từ điên cuồng.

Cao Dương đi tới: “Cô Dương, có cần đi vào phòng nghỉ ngơi một lát không?”

Dương Vịnh Hy không nói một lời, căng cứng xoay người lại, khóe miệng chậm rãi nâng lên lộ ra một nụ cười tàn nhẫn đến cực điểm...

Làm xong thủ tục xuất viện, Mộ Dung Hoành Nghị trở lại phòng bệnh. Tưởng Cầm vừa muốn cầm lấy đồ đạc thì anh tiện tay nhận lấy, cô nhìn anh một cái, cũng không từ chối.

Hai người một trước một sau bước ra khỏi bệnh viện.

“Đợi tôi ở đây một lát, đi tôi đi lấy xe.” Anh nói.

Tưởng Cầm đứng ở cổng bệnh viện nhìn bóng lưng của anh, dưới tình huống anh không phát giác, không hề kiêng kị chút nào.

Lúc này có xe cấp cứu chạy tới, cô nhanh chóng tránh sang một bên, xung quanh ồn ào náo nhiệt. Cô bước xuống bậc thềm, cho đến khi đi ra khỏi cửa bệnh viện thì đứng ở ngã tư.

Vị trí ở đây cũng dễ nhìn thấy, chắc là Mộ Dung Hoành Nghị có thể nhìn thấy được cô.

Phút chốc, cô lại có chút ảo não, tại sao cô lại phải suy nghĩ chuyện này chứ.

Thở ra một hơi, ngực không đau đớn như vậy, nhưng mà tâm trạng lại không có nửa điểm nhẹ nhàng, kể từ giây phút mà cô biết được mình mang thai thì đã bị ép nặng nề.

Cô cứ yên tĩnh đứng ở cửa như vậy, người đi qua bên cạnh của cô thỉnh thoảng còn nhìn cô vài lần.

Tưởng Cầm của hiện tại đã không còn vẻ đẹp phô bày như trước đó, nhất là lúc cô trầm tĩnh thì cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác. Không biết là cô đang suy nghĩ cái gì, đang nhíu chặt lông mày, mái tóc sắp chạm vai tùy ý bay phấp phới theo gió, lộ ra cần cổ trắng nõn.

Ngồi ở trong xe xếp hàng chờ chạy ra ngoài, cánh tay của Mộ Dung Hoành Nghị khoác lên trên tay lái, ánh mắt lại khóa chặt vào cô đang đứng ở cửa.

Cô mặc một chiếc áo len trắng rộng rãi, ánh mặt trời chiếu vào cô phát ra ánh sáng chói mắt.

Anh phát hiện thời gian mà anh bị cô hấp dẫn ánh mắt càng ngày càng nhiều, mà lại không thể tự chủ được.

Như thế này là rất tệ.

Tưởng Cầm cúi đầu, hoàn toàn không chú ý đến ánh nhìn chăm chú ở sau lưng của mình.

Đột nhiên có người kêu lên "cẩn thận", cô bất tri bất giác, đợi đến lúc ngẩng đầu lên thì cô nhìn thấy một chiếc xe hơi màu trắng đang lao về phía của mình.

Chiếc xe hơi màu trắng mất khống chế, tốc độ rất nhanh, làm những người ở xung quanh giật mình. Cùng lúc đó, Mộ Dung Hoành Nghị đã xông ra ngoài, đẩy người đang chắn ở trước mặt của anh ra, liều mạng chạy về phía của cô, la lớn lên: “Tưởng Cầm, mau tránh ra!”

Tưởng Cầm căn bản giống như là không nghe thấy, đứng yên tại chỗ, kinh ngạc nhìn chiếc xe đang đến gần.

Mộ Dung Hoành Nghị vừa nâng mắt lên, trong giây phút đó, nhịp tim của anh thiếu chút nữa đã dừng lại. Anh không lo được quá nhiều, trong giây phút mà xe sắp đụng vào cô, anh chọn đẩy cô ra...
Bình Luận (0)
Comment