Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 61

Lông mày Tuyết Chi chợt cau lại, cô không thích ánh mắt cô ta đang nhìn Tiêu Chí Khiêm lúc này giống như hận không thể lập tức lột sạch quần áo ôm ấp yêu thương! Cô tiến lên hai bước, mỉm cười: "Tổng giám đốc Vương, chào ông, tôi là Trương Tuyết Chi ở bộ phận quan hệ công chúng."

Chỗ đứng của cô vừa hay chặn ánh mắt của Gia Nhi khiến Gia Nhi nhíu nhíu mày. Cùng giới hay đối chọi nhau, phụ nữ đẹp thì càng hơn thế, nhìn chằm chằm cô gái xinh đẹp không gì sánh được trước mặt này, bản năng kiền sinh ra địch ý với Tuyết Chi.

Đôi mắt Tổng giám đốc Vương cứng đờ, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc thì chính là tham lam, lòng tham đối với sắc đẹp.

Ông ta vội vàng vươn tay, nắm chặt bàn tay nhỏ trắng noãn trơn mềm của Tuyết Chi, xúc cảm kia vô cùng ngất ngây. Không ngờ chỉ cầm tay một người phụ nữ lại khiến cho trái tim ông ta ngứa ngáy khó nhịn như vậy!

Sau lưng, ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chí Khiêm dần dần hướng về phía này, khi nhìn thấy ông ta cầm tay Tuyết Chi, đôi mắt liền híp lại.

Tổng giám đốc Vương thừa dịp bản thân còn chưa thái quá liền buông lỏng tay của cô ra, cười càng thêm nhiệt tình: "Ái chà, Tiêu thiếu đúng là có phúc đấy, có một cấp dưới xinh đẹp như cô Trương đây."

Gia Nhi âm thầm cười khẩy, khinh thường liếc nhìn Tuyết Chi một cái, giả vờ giả vịt không đẹp không thể sống được chứ gì? Cũng chỉ là dựa vào khuôn mặt mà thôi, loại phụ nữ chỉ biết lên giường với ông chủ để đổi cơ hội tiến thân!

Tuyết Chi cười một tiếng, không kiêu ngạo không tự ti nói: "Tổng giám đốc Vương quá khen."

Sau khi mọi người giới thiệu một phen liền ngồi xuống, Tổng giám đốc Vương liếc nhìn về phía Tiêu Chí Khiêm rồi đi thẳng vào vấn đề: "Chắc hẳn Tiêu thiếu cũng đã xem qua hợp đồng rồi chứ? Nếu không có vấn đề gì thì chúng ta sẽ thương lượng chi tiết từng vấn đề."

Tiêu Chí Khiêm ngồi ở đối diện giống như một bức tranh yên tĩnh và đẹp đẽ nhưng lại cất giấu nguy hiểm mà người ngoài không thẻ nào nhìn thấu được bên trong. Đối mặt với chàng trai trẻ khó đối phó này, ngay cả lão cáo già trên thương trường như Tổng giám đốc Vương cũng không dám lơ là. Gia Nhi càng là sóng mắt lưu chuyển, cô ta đã bị Tiêu Chí Khiêm mê hoặc cho thất điên bát đảo, đối phương trẻ tuổi lại nhiều tiền, tướng mạo vốn dĩ đã anh tuấn đến mức không còn gì để bắt bẻ, nhìn lại Tổng giám đốc Vương bên cạnh so với anh đơn giản chính là một người trên trời một người dưới đất, nhưng đáng chết chính là, cô ta còn phải lên giường cùng mặt hàng như thế này!

Tiêu Chí Khiêm ngước mắt lên không có một phản ứng dư thừa nào, lạnh giọng nói: "Tôi muốn bảy mươi phần trăm lãi ròng."

Dương Châu Kiệt hơi ngẩn ra, cái này không đúng với số liệu năm mươi phần trăm lúc trước trong cuộc họp công ty đã thống nhất! Sao Tiêu thiếu lại đột nhiên tự tiện tăng thêm hai mươi phần trăm vậy? Như vậy còn đàm phán với đối phương như thế nào được nữa chứ? Chẳng may đàm phán không thành công, không phải Tổng giám đốc Tiêu vừa đúng tìm được cơ hội đuổi Tiêu thiếu ra khỏi công ty à?!

Tổng giám đốc Vương nghe xong liền cuống lên: "Tiêu thiếu, trong kinh doanh anh không thể làm như vậy được! Mở miệng chính là muốn bảy phần vậy thì chúng tôi còn kiếm được cái gì nữa?" Ông ta lạnh mặt xuống, hơi đe dọa nói: "Nếu Tiêu thiếu đã không có thành ý như thế, tôi nghĩ, tôi nên trực tiếp đàm phán với Tổng giám đốc Tiêu sẽ tốt hơn! Tạm biệt!"

Ông ta giả vờ đứng dậy muốn đi, Tiêu Chí Khiêm chậm rãi cong môi cười lạnh, bá khí cất giấu bên trong từng tia từng tia tràn ra: "Lợi nhuận thu về từ nhà hàng của nhà họ Vương tháng mười giảm xuống mười một phần trăm nhưng vẫn còn thấp hơn hai phần trăm so với tháng chín. Với cục diện rối rắm như thế này mà muốn để chúng tôi góp cổ phần vào đó thay ông chống đỡ? Muốn lấy của ông bảy phần đã là cho ông mặt mũi rồi đấy."

Một phen này khiến Tuyết Chi nghẹn họng nhìn trân trối.

Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Tiêu Chí Khiêm nói chuyện làm ăn, không ngờ thế mà lại lão luyện sắc bén như thế.

Tổng giám đốc Vương kinh ngạc giật mình ngay tại chỗ, những chuyện này anh làm cách nào lại biết được chứ? Rõ ràng ông ta đã giấu kỹ như vậy...

Ngay lập tức, khuôn mặt Tổng giám đốc Vương lúc đỏ lúc trắng, đứng ở nơi đó trừng mắt nhìn Tiêu Chí Khiêm. Gia Nhi cũng vội vàng nũng nịu nói: "Tiêu thiếu, không cần phải nghiêm túc như vậy chứ... "

Không đợi cô ta nói xong, Tiêu Chí Khiêm đã hết mất sự nhẫn nại, anh đứng dậy, lạnh lùng liếc nhìn Tổng giám đốc Vương: "Nếu lần sau còn đàm phán, tôi sẽ muốn lấy toàn bộ." Không nói thêm một lời nào, anh đã trực tiếp đi về phía cửa.

Dương Châu Kiệt và Tuyết Chi thấy thế cũng liền vội vàng đi theo sau.

"Tiêu thiếu... Tiêu thiếu anh chờ một chút được không..." Gia Nhi nhìn ông chủ của mình không biết phải nói gì: "Tổng giám đốc Vương?"

Tổng giám đốc Vương kìm nén đến mức khuôn mặt tròn trĩnh đã đỏ bừng lên, nếu như anh để lộ chuyện này ra ngoài, đừng nói là ba mươi phần trăm tiền lãi kia, mấy nhà hàng của nhà họ Vương cũng không còn chỗ đặt chân trong giới làm ăn được nữa! Cắn răng một cái, giọng ông ta căm hận nói: "Thì cho anh bảy phần!"

Dương Châu Kiệt sợ ngây người nhìn ông ta, lại nhìn Tiêu thiếu mặt vẫn không đổi sắc kia, nhất thời sự sùng bái dâng lên cuồn cuộn như nước sông, đã xảy ra là không thể ngăn cản.

Thêm hai mươi phần trăm lãi ròng đấy, đây có nghĩa là gì? Nghĩa là gì?!

Tuyết Chi cũng không nghĩ tới, chỉ có dăm ba câu như vậy Tiêu Chí Khiêm đã đàm phán thắng lợi... Nếu như cái này được gọi là đàm phán.

Bước chân Tiêu Chí Khiêm cũng không ngừng lại, uể oải vứt xuống một câu: "Gửi hợp đồng qua bên tôi đi, có vấn đề gì thì cứ bàn bạc với trợ lý của tôi."

Tổng giám đốc Vương hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, người nhà họ Tiêu thật sự quá gian xảo! Từ đời ông nội anh đã bắt đầu chèn ép nhà họ Vương bọn họ, đến đời cháu trai này càng thêm quá đáng hơn!!

Tiêu Chí Khiêm đã nói như vậy, Dương Châu Kiệt đem danh thiếp tiện tay kín đáo đưa cho Gia Nhi, cười một tiếng: "Chờ tin tốt lành bất cứ lúc nào."

Tổng giám đốc Vương tức hổn hển, nhưng cũng không có cách nào, ông ta tức giận ngồi trên ghế. Gia Nhi giật mình ngay tại chỗ, nhìn qua Tiêu Chí Khiêm đã đi xa vẫn là vẻ mặt si mê.

Hôm nay cô ta mới có thể thấy được, thì ra, cực phẩm chân chính là có thể trong giây lát mê hoặc người khác được như vậy...

Đi ra khỏi phòng, Tuyết Chi đi theo phía sau Tiêu Chí Khiêm, cô chăm chú nhìn tấm lưng thẳng tắp, dáng người tràn ngập sức quyến rũ của anh. Đối với mỗi một cái khía cạnh bây giờ anh đang thể hiện ra đều là mới lạ, vui mừng, còn có... xa cách nhàn nhạt.

Lúc này, đột nhiên có người gọi tên cô: "Tuyết Chi?"

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi từ phòng bên cạnh đi ra: "Trương Tề?"

Trương Tề gặp lại Tuyết Chi thì vô cùng hưng phấn: "Tuyết Chi, sao cậu lại ở chỗ này vậy?" Sự nhiệt tình của anh ta, sự mừng rỡ trong ánh mắt khiến tâm tư của anh ta đối với người ấy bị lộ rõ.

Tiêu Chí Khiêm vốn đang đi ở phía trước lại hơi ngừng bước chân lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn qua một cái sau đó lại tiếp tục đi về phía trước, chỉ là bước chân cũng nhanh hơn.

Thạch đã chờ sẵn ở cổng, thấy hai người lên xe anh ta lại quét mắt một vòng: "Cô Trương đâu?"

"Tuyết Chi gặp một người bạn nên ở lại nói chuyện một chút, lát nữa sẽ ra." Dương Châu Kiệt giải thích hộ Tuyết Chi, đúng lúc đó từ phía sau lại truyền tới một giọng nói lạnh lùng ngột ngạt: "Lái xe đi."

Dương Châu Kiệt khẽ giật mình, vội vàng quay đầu lại nói: "Nhưng còn Tuyết Chi cô ấy..."

Đôi mắt Tiêu Chí Khiêm hơi khép lại nên không thấy rõ biểu cảm trong đó, bầu không khí càng thêm âm trầm lãnh khốc, không gian nhỏ hẹp trong xe vô cùng khiếp người, nhiệt độ không ngừng giảm xuống.

Thạch không nói gì, khởi động xe.

Dương Châu Kiệt muốn nói lại thôi, lo lắng quay đầu nhìn cổng lớn một chút sau đó lặng lẽ lấy điện thoại di động ra, gửi cho Tuyết Chi một tin nhắn...

Tuyết Chi gặp lại Trương Tề đương nhiên là vui vẻ, không khỏi hàn huyên nhiều hai câu: "Trương Tề, cậu về nước khi nào vậy?"

Ba của Trương Tề và Trương Hồng Khánh là chiến hữu cũ, về sau một người làm chính trị, một người buôn bán. Từ nhỏ Tuyết Chi đã quen biết Trương Tề, hai người còn cùng nhau học tiểu học, quan hệ cũng không tệ, từ sau khi anh ta ra nước ngoài hai ba năm nay chưa gặp lại.

"Tớ mới về tuần trước." Trương Tề hưng phấn nói: "Tuyết Chi, bây giờ cậu thế nào rồi? Lúc tớ trở về gọi điện thoại tới nhà cậu thì dì nghe máy, dì có nói cho cậu không?"

Tuyết Chi lắc đầu, lập tức cười cười: "Trương Tề, bây giờ tớ đang đi làm, cho tớ số điện thoại của cậu, trở về tớ sẽ gọi cho cậu."

Mặc dù Trương Tề khó nén được sự thất vọng nhưng vẫn còn nhiều thời gian, lần này trở về anh ta cũng đã chuẩn bị đánh lâu dài! Sau khi sảng khoái đem số điện thoại đưa cho cô anh ta còn dặn đi dặn lại cô phải nhớ gọi cho anh ta, Tuyết Chi phải liên tục cam đoan mới rời đi được.

Ra khỏi cổng sớm đã không còn cái bóng của Tiêu Chí Khiêm và Dương Châu Kiệt ở đây nữa, ngay cả xe của Thạch cũng không thấy đâu. Tuyết Chi lấy điện thoại di động ra định gọi điện thoại cho Dương Châu Kiệt, vừa hay nhìn thấy tin nhắn anh ta gửi tới.

Cô cắn môi, yên lặng một mình đi ra cổng.

Tiêu Chí Khiêm... Không thích cô sao?

Không hỏi nguyên nhân, không nghe giải thích, hoàn toàn coi cô như không tồn tại...

Lúc này lại đúng vào giờ cao điểm tan tầm nên rất khó bắt xe taxi, cộng thêm vị trí của Long Nghệ Hội ở chỗ khá hẻo lánh, xe qua lại vốn cũng rất ít, Tuyết Chi đứng hơn nửa ngày vẫn không bắt được một chiếc xe nào nên chỉ có thể bất đắc dĩ đi dọc theo đường cái lên phía trước. Hôm nay cô đi một đôi giày mới, hai chân đã bị cọ xát rất đau nhức nhưng cô vẫn cắn răng nhịn xuống, đi hết hai con đường mới nhìn thấy Trạm xe buýt, sau đó miễn cưỡng chen lên xe buýt.

Dương Châu Kiệt đi theo Tiêu Chí Khiêm trở lại công ty, dặn dò Tiểu Tống làm biên bản ghi chép, thỉnh thoảng anh ta lại ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ treo tường một chút rồi lặng lẽ gọi điện thoại cho Tuyết Chi nhưng bên kia lại không kết nối được, anh ta vừa làm việc thỉnh thoảng lại đi vòng ra cửa ra vào, lo lắng không biết Tuyết Chi bây giờ thế nào!

Lúc này, Tiêu Chí Khiêm đẩy cửa ra, biết anh đã tan việc, Tiểu Tống và Dương Châu Kiệt đều đứng lên cúi chào: "Phó tổng đi thong thả."

Lúc đi qua bàn làm việc của Tuyết Chi, ánh mắt anh lạnh nhạt hững hờ đảo qua một cái rồi đi thẳng ra hướng thang máy.

Sau khi Tiêu Chí Khiêm rời đi, Dương Châu Kiệt nhìn chằm chằm bóng lưng của anh nghĩ thầm, rốt cuộc Tiêu thiếu và Tuyết Chi làm sao vậy? Sao đột nhiên Tiêu thiếu lại trở nên lạnh lùng như vậy, nhất là đối với Tuyết Chi?!

Chuyện này không khoa học, tuyệt đối không khoa học!

Sau khi Tiểu Tống làm xong biên bản ghi chép thì cũng tan việc, Dương Châu Kiệt thì kiên trì muốn chờ Tuyết Chi, thuận tiện chuẩn bị kỹ càng cho báo cáo ngày mai.

Ngay lúc anh ta vùi đầu chăm chú làm việc, một thân ảnh lướt qua trước người.

Anh ta khẽ giật mình: "Tiêu thiếu, sao anh..."

Tiêu Chí Khiêm ngay cả ánh mắt cũng không thèm liếc qua, chỉ lạnh lùng bỏ lại hai chữ "Tăng ca" rồi đi vào văn phòng, đèn trong văn phòng lại sáng lên.

Dương Châu Kiệt khiếp sợ, Tiêu thiếu... Tăng ca?

Lúc Tuyết Chi lê thân thể mỏi mệt trở lại công ty cũng đã sắp tám giờ, Dương Châu Kiệt vừa nhìn thấy cô lập tức chạy ra đón: "Tuyết Chi, cô đi đâu vậy, sao bây giờ mới trở về?"

Tuyết Chi khoát khoát tay, ngay cả nói chuyện cũng không còn đủ sức, đi trở về đến chỗ ngồi đem giày trên chân cởi ra đi chân đất giẫm trên mặt đất, đầu vô lực gục vào trên mặt bàn.

"Này, tôi đi rót cho cô cốc nước." Dương Châu Kiệt rót một cốc nước nóng mang tới đặt ở bên cạnh cô.

"Cảm ơn."Tuyết Chi nhìn anh ta mệt mỏi cười cười.

Đột nhiên, cửa văn phòng của Tiêu Chí Khiêm bị kéo ra, một chồng văn kiện quăng tới, Dương Châu Kiệt cuống quít tiếp được, ngẩng đầu liền đối đầu với ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Chí Khiêm: "Viết lại."

"Dạ..." Dương Châu Kiệt lật xem một chút: "Nhưng mà Tiêu thiếu, hôm qua không phải anh nói được rồi sao?"

Tiêu Chí Khiêm hơi cong môi cười lạnh lùng nhưng cũng rất đẹp khiến Dương Châu Kiệt không kìm lòng được rùng mình một cái, cúi đầu: "Tôi viết lại ngay đây." Sau đó vội vàng trở lại trên chỗ ngồi, mở tài liệu ra sửa lại một lần nữa.

Biết anh đang đứng cách đó không xa nhưng Tuyết Chi cũng không ngẩng đầu lên, chân đau đến mức kịch liệt, hai chân mỏi như nhưng cũng không nặng nề bằng lòng cô lúc này. Lúc cô giẫm lên giày cao gót đi hết hai con đường, lúc chen chúc trên xe buýt, ngay cả lúc tên khốn kiếp nào đó thừa cơ sờ mông cô mà cô không tìm được người, cô thật sự rất muốn khóc to lên, khóc đủ sảng khoái để cho người khác thương tâm mắng to một trận!
Bình Luận (0)
Comment