Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 70

Giống như bị kiểm soát thời gian vậy, hai người ngồi chưa được bao lâu thì đồ ăn đã được đưa đến.

Trương Tề thâm tình nhìn cô, cũng thâm ý nói: “Tuyết Chi, tôi nhớ, những món này đều là những món cậu thích ăn, nhiều năm như vậy rồi, cũng không biết có thay đổi hay không.”

Tuyết Chi không nghĩ nhiều như vậy, cười nói: “Sao có thể thay đổi? Thứ mình thích, đâu thể nói thay đổi là thay đổi đâu!”

Hai mắt của Trương Tề lúc đó liền sáng lên, nhận định chắc chắn, đây là cô đang ám chỉ chính anh ta sao! Vui mừng khiến hai má đỏ bừng, anh ta biết, anh ta biết Tuyết Chi sẽ không thay đổi đâu!

Trong phòng, hai người nhớ lại những chuyện thú vị trong hồi ức, bầu không khí nói nói cười cười rất là vui vẻ. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Tuyết Chi, Trương Tề kích động nắm lấy tay của cô, Tuyết Chi khi đó đã giật mình: “Trương Tề?”

Anh ta đứng dậy, quỳ một chân xuống, từ trên người rút ra một cái nhẫn: “Tuyết Chi, gả cho tôi đi!”

“Cậu...” Tuyết Chi kinh ngạc nhìn anh ta: “Trương Tề... cậu... cậu đang đùa phải không?”

“Không!” Trương Tề vội vàng phủ nhận, bày tỏ lòng ái mộ nhiều năm nay của mình với cô: “Tuyết Chi, tôi yêu cậu, từ lần đầu tiên gặp cậu thì tôi đã nhận định, cậu là người con gái của cuộc đời tôi! Tuyết Chi, gả cho tôi nhé, tôi thề, tôi sẽ yêu cậu đời này kiếp này...”

Tuyết Chi hoàn hồn lại, cười khan vài tiếng: “Trương Tề, cậu... cậu đứng lên trước đi...”

“Không!” Ánh mắt của Trương Tề như phát ra lửa, khóa chặt vào cô: “Tuyết Chi, cậu nếu không đồng ý, tôi sẽ không đứng dậy! Tôi sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào cậu đồng ý mới dừng.”

Để thể hiện quyết tâm, anh ta ngồi cả hai chân trên sàn: “Tuyết Chi, tôi từ bé đã thích cậu, nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không có qua lại với người con gái nào khác! Cho dù ở nước ngoài nhưng trái tim tôi chỉ có mình cậu!”

“Trương Tề!” Tuyết Chi sốt ruột, muốn kéo anh ta lên: “Đứng dậy rồi nói.”

Anh ta nắm chặt hai tay của cô: “Tuyết Chi, tôi thật sự yêu cậu! Trên đời này, không có ai yêu cậu nhiều hơn tôi đâu!”

Tuyết Chi muốn rút hai tay ra, thế nhưng anh ta nắm rất chặt, không cho cô vùng ra, cứng rắn muốn đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô: “Tuyết Chi, tôi thề, tôi chỉ yêu cậu!”

“Trương Tề!” Tuyết Chi vùng tay ra khỏi anh ta, tức giận nói: “Cậu đang làm gì vậy?”

“Tuyết Chi, cậu... cậu không thích tôi sao?” Trương Tề rất khó tin, sững sờ nhìn cô, sau đó, thần sắc dần dần thay đổi, mắt nheo lại, nghi ngờ hỏi: “Cậu thay lòng rồi sao?”

Tuyết Chi vừa tức vừa buồn cười: “Trương Tề, tôi căn bản chưa từng thích cậu, sao có thể nói là tôi thay lòng rồi chứ?”

“Cậu chưa từng thích tôi?” Câu nói này như gáo nước lạnh dội thẳng vào anh ta, từ đầu đến chân, khiến trái tim của anh ta cũng lạnh theo. Chịu không nổi sự kích thích này, Trương Tề lắc đầu: “Không, không thể nào, cậu đã từng thích tôi!”

Tuyết Chi hít thở sâu, nhẫn nại nói: “Chúng ta chỉ là cùng nhau lớn lên, tôi coi cậu là người bạn tốt nhất của mình, nhưng, tôi có thể thề, đó không phải là tình yêu.”

“Cậu nói dối!” Trương Tề đứng bật dậy: “Khi học lớp 1, cậu nói, cậu sẽ làm vợ của tôi mà!”

Tuyết Chi thấy khóc cũng không được mà cười cũng không xong: “Lúc đó mới mấy tuổi chứ? Dựa theo lời cậu nói, người tôi phải gả cho có rất nhiều nha!”

Trương Tề không chết tâm: “Lễ tình nhân năm lớp 10, cậu đã nhận hoa của tôi!”

Tuyết Chi bất lực nói: “Ngày đó mưa rất lớn, cậu đợi tôi ở cổng trường lâu như vậy, tôi căn bản không nhẫn tâm từ chối cậu!”

“Không phải như vậy!” Trương Tề hoàn toàn không ngờ, hồi ức tốt đẹp mà nhiều năm nay anh ta luôn trân trọng đó, vậy mà chỉ là một mình anh ta tương tư thôi sao?! Anh ta luôn tưởng rằng, trong lòng Tuyết Chi có anh ta, cho dù không phải tình yêu sâu đậm nhưng cũng sẽ thích!

Kết quả... kết quả!!

“Trương Tề,” Tuyết Chi nhẹ nhàng cất tiếng, cố gắng xoa dịu cảm xúc của anh ta: “Nếu như tôi khiến cậu hiểu lầm cái gì, tôi xin lỗi cậu. Hy vọng, chúng ta còn có thể khôi phục như trước đây.” Cho dù trong lòng cô hiểu rõ, loại khả năng này cực kỳ nhỏ.

Ánh mắt đỏ ngầu của Trương Tề ngước lên, đột nhiên túm lấy hai vai của cô: “Tuyết Chi... cầu xin cậu gả cho tôi được không? Tôi yêu cậu nhiều năm như vậy, yêu cậu đã thành thói quen rồi, tôi không thể không có cậu!!”

“Trương Tề, cậu buông tôi ra đã...” Tuyết Chi vùng vẫy, thế nhưng anh ta túm cô rất chặt, không để cô dễ dàng thoát ra: “Tuyết Chi, tôi sẽ đối xử tốt với cậu mà! Tôi sẽ yêu cậu cả đời!!”

“Trương Tề, cậu buông tay ra!”

Vào lúc đó, cửa bị người khác đạp ra.

Nhìn thấy người đứng ở cửa, mắt phượng của Tuyết Chi trong nháy mắt liền phát sáng: “Tiêu Chí Khiêm...”

Tiêu Chí Khiêm cả người tỏa ra khí lạnh bước vào, hai ngọn lửa xanh đang cháy rừng rực trong đáy mắt, khi nhìn thấy Trương Tề trói buộc hai tay của Tuyết Chi, thì lập tức phát điên. Anh lúc này giống như La Sát ở dưới địa ngục ấy, toàn thân đều là sát khí.

Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng đuổi tới, không rõ chuyện gì nên thò đầu vào.

Khiếp sợ khí thế của anh khiến người khác không dám xông vào, Trương Tề không thể không buông tay, lùi lại hai bước: “Tuyết Chi, anh ta...”

Từ sát khí trong mắt của anh, Tuyết Chi không kịp giải thích, vội vàng bước tới ngăn cản anh lại: “Tiêu Chí Khiêm, đừng mà!”

Mắt của Tiêu Chí Khiêm ghim chặt vào Trương Tề, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh ta, trong giờ khắc này anh muốn mạng của anh ta!

Tự tay, lấy mạng của anh ta!

“Anh... anh đừng qua đây...” Trương Tề hoàn toàn bị dọa sợ, sát khí của người đàn ông này rõ ràng như vậy, lần đầu tiên, anh ta cảm nhận được hơi thở tử vong.

Không chỉ là anh ta, ngay cả Dương Châu Kiệt và Chiêm Gia Linh cũng bị sốc.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến, Chiêm Gia Linh thật ra sự cách nào tin, cậu chủ vô dụng của nhà họ Tiêu trong lời đồn là đây sao, vậy mà có một mặt tàn bạo như vậy! Ngoài khiến cho cô ta chấn động, càng khiến cô ta hiếu kỳ về anh hơn!

Rốt cuộc, ai mới là anh thực sự?

Tuyết Chi kéo Tiêu Chí Khiêm lại, quay đầu nói với Trương Tề: “Còn đứng ngây ngốc ở đó làm gì, mau đi!”

Trương Tề lập tức bừng tỉnh, đi vòng qua bên kia của cái bàn rồi chạy đi.

Tiêu Chí Khiêm nở nụ cười yêu dị, anh không định tha cho anh ta, lúc anh quay người lại thì Tuyết Chi đang cau mày, hai tay giữ vào má của anh, kiễng chân lên chủ động hôn lên môi của anh...

Tiêu Chí Khiêm bỗng ngây người, ánh mắt dần thu hồi, dừng trên gương mặt của cô. Tuyết Chi khớp mắt lại, hôn rất dụng tâm, hai tay càng chủ động vắt lên vai của anh, cái lưỡi nhỏ thè ra nhẹ nhàng xọ vào môi của anh.

Tiêu Chí Khiêm hai mắt nheo lại, dần dần, cũng khớp mắt lại, lệ khí trong mắt cũng dần tiêu tán, thay vào đó là cảm giác triền miên và dịu dàng dành cho cô. Bàn tay lớn của anh đặt ở eo của cô, đem cô kéo lại gần mình, hóa bị động thành chủ động, giờ khắc này do anh chi phối.

Một hồi nguy cơ lại bị Trương Tuyết Chi dùng một nụ hôn hóa giải. Dương Châu Kiệt nhìn lạ mà cũng không lạ, thế nhưng Chiêm Gia Linh vẫn trong tình trạng sốc, đến bây giờ cô ta mới chú ý đến địa vị của người phụ nữ này ở trong lòng Tiêu Chí Khiêm có ảnh hưởng lớn như thế nào.

“Đi thôi,” Dương Châu Kiệt không muốn làm bóng đèn nữa, quay người rời đi.

Chiêm Gia Linh liếc hai người đó vài lần rồi nối gót Dương Châu Kiệt, đi được hai bước, cô đột nhiên hỏi: “Phó tổng... tại sao lại yêu cô ta như vậy? Bởi vì cô ta lớn lên xinh đẹp hay là con gái của thư ký thành ủy?”

Dương Châu Kiệt liếc về phía cô ta, rất không thích giọng điệu nhận xét của cô ta về Chi quý nhân như vậy, ngữ khí có chút lạnh lùng nói: “Không hiểu con người của Tuyết Chi, đương nhiên đều sẽ nói như vậy. Thế nhưng, cô ấy là cô gái tốt nhất mà tôi từng gặp!”

“Ổ?” Chiêm Gia Linh nhướn mày, với cách nói này thì khịt mũi khó chịu.

Dương Châu Kiệt cũng lười giải thích với cô ta, giống như loại phụ nữ nông cạn như cô ta, vĩnh viễn không nhìn ra cái tốt của Chi quý nhân đâu!

Cảm nhận được cảm xúc của Tiêu Chí Khiêm đã dần nguôi ngoai, nhìn thẳng vào mắt của anh rồi bật cười, giơ tay nhéo nhéo má má của anh: “Trương Tề là bạn của em, chúng em quen biết nhau từ nhỏ, nhưng không ngờ cậu ấy lại muốn cầu hôn với em.” Cô nhẹ nhàng nói, giải thích cho anh nghe, cô biết như không khiến cho anh hiểu ra, Trương Tề sẽ gặp nguy hiểm.

Đôi mắt của anh hơi híp lại, trầm giọng nói: “Em nói muốn gả cho cậu ta.”

Tuyết Chi hơi ngây người: “Nào có! Em rõ ràng từ chối mà!”

“... Năm lớp 1.”

Tuyết Chi muốn khóc, cô rất muốn khóc: “Lời nói lúc nhỏ, ai sẽ coi là thật chứ!”

“Em nhận hoa của cậu ta.” Giọng của anh vẫn trầm như vậy, giống như đang hỏi vậy.

Còn là lễ tình nhân!

Tuyết Chi vừa muốn nói cái gì thì bỗng dưng dừng lại, mắt phương nguy hiểm nheo lại: “Đợi đã, chúng em nói những gì, anh sao lại biết hả?”

Tiêu Chí Khiêm từ từ rút tai nghe bluetooth ra, cặp ở giữa ngón tay: “Tôi nghe thấy, một từ cũng không sót.”

“Anh—“ Tuyết Chi kinh ngạc trừng mắt với anh, nghi ngờ hỏi: “Tiêu Chí Khiêm, nói thật đi, câu lạc bộ Long Nghệ này, anh có phải cũng có phần không?” Nếu không, sao có thể dễ dàng nghe lén được chứ? Hơn nữa, còn đơn giản như vậy!

Tiêu Chí Khiêm gật gật đầu: “Là tôi mở.”

“...”

Được rồi, Tuyết Chi bây giờ muốn bắt đầu học cách chấp nhận những vấn đề gây sốc mà anh gây ra, coi nó như năng lượng mà tiêu hóa nó, anh có bất kỳ hành động kinh thiên nào nữa bất quá cũng chỉ là mây khói thoáng quá thôi.

Sau đó nghĩ lại, câu lạc bộ Long Nghệ là nơi dành cho những người quyền quý, nếu mỗi phòng đều lắp máy nghe lén, vậy câu lạc bộ Long Nghệ không phải thành nơi thu thập mạng lưới tình báo hay sao! Chỉ cần là thứ anh muốn biết, không có bí mật gì không thể biết cả!

Bất giác cô lại nghĩ đến mấy nguyên lão của tập đoàn nhà họ Tiêu...

Hậu quả khi làm như vậy, Tuyết Chi không dám nghĩ đến, chỉ biết chuyện như này sợ rằng cũng chỉ có Tiêu Chính Khiêm dám làm, bất luận xuất hiện bất kỳ hậu quả nào, cũng duy nhất chỉ có anh có thể gánh vác được.

Nếu anh đã nghe thấy hết, cũng là chuyện tốt, ít nhất không mất công cô nói lại. Bước lên, nhẹ nhàng kéo áo sơ mi của anh: “Tiêu Chí Khiêm, đừng gây khó dễ với Trương Tề được không?”

Lông mày của Tiêu Chí Khiêm cau lại, ánh mắt đen láy lóe lên một tia lạnh lẽo: “Em bảo vệ cậu ta?”

“Aiya, sao có thể chứ?” Tuyết Chi cười híp mắt lại: “Chỉ là ba của Trương Tề và ba em là chiến hữu từ xưa, Trương Tề nếu như vì em mà xảy ra chuyện, em sẽ rất áy náy. Với cả, ba của em cũng không cách nào ăn nói với nhà bên đó!”

Lệ khí trong mắt của Tiêu Chí Khiêm dần rút đi, cô nắm cánh tay của anh: “Tiêu Chí Khiêm, em biết, đời này kiếp này, người em muốn bảo vệ không phải Trương Tề, cũng không phải người nào khác, mà là anh.”

Nhìn vào ánh mắt của cô, dần dần hóa thành một dòng xuân thủy kéo dài, thuận thế kéo cô lại, ngón tay chạm vào đôi môi bị hôn đến sưng đỏ, thì thào: “Tuyết Chi, tôi có tư cách gì để có em chứ?”
Bình Luận (0)
Comment