Cô Vợ Trọng Sinh

Chương 85

"Không có người phụ nữ khác! Không có gì không kịp!"

Lần đầu tiên, Tiêu Chí Khiêm phát cáu với Tuyết Chi, bởi vì cực kì tức giận, gương mặt anh tuấn trở nên nhăn nhó. Đôi mắt đó, đỏ ngầu, hiện lên sự đẫm máu: “Muốn dùng đứa bé để ngăn cản tôi sao? Đây chính là cách mà em có thể nghĩ ra đấy à?"

Tuyết Chi chịu đựng cơn đau như bị roi quất trong lòng: “Em không có lí do gì phá anh..."

Đời trước là hai chân, đời này là mạng sống của anh, anh không nợ cô, anh không nên chịu đựng!

"Có! Em có!" Tiêu Chí Khiêm giữ hai vai cô, như muốn lay cô tỉnh ngộ vậy: “Trừ em ra, tôi không biết tôi nên vì cái gì mà sống tiếp, em không hiểu sao? Không có em... Thì sẽ không thể nào có tôi!"

Đôi mắt phượng của Tuyết Chi cụp xuống, nước mắt không thể kiềm chế nữa, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay run rẩy của anh, đặt lên gò má rồi dịu dàng xoa nhẹ: “Anh nói xem, con của chúng ta, sẽ lớn lên giống ai nhiều hơn đây? Anh? Hay là em? Haha, vậy nếu là con trai thì anh khôi ngô tuấn tú như anh, con gái thì xinh xắn như em là tốt rồi..."

Lồng ngực của Tiêu Chí Khiêm nhấp nhô, đôi mắt rực lửa khóa chặt cô, chăm chú nhìn nét mặt cô, anh lại không nói ra từ nào.

"Em rất hi vọng, trên đời này sẽ có nhiều người yêu anh như em vậy... Mỗi khi anh cô đơn, sẽ ở bên cạnh anh, lúc anh đau lòng, sẽ nghĩ đủ mọi cách đùa giỡn để chọc anh vui vẻ... Cùng anh đi trải nghiệm những cảm nhận mà trước giờ anh chưa từng có..." Ngẩng đầu lên, đôi mắt đầy nước nhìn về phía anh: “Tiêu Chí Khiêm, cuộc đời của anh không nên ngắn ngủi như thế."

Trong đôi mắt màu lưu ly của Tiêu Chí Khiêm, hiện lên dáng dấp điên cuồng: “Em cứ vậy mà không muốn để tôi cùng em sao?"

Một câu nhẹ nhàng của anh, làm cho Tuyết Chi cắn chặt môi, thậm chí, cắn vỡ da môi.

Ép nước mắt chảy ngược vào trong, cô vẫn mỉm cười: “Đồng ý với em, cho em một đứa bé."

Nhìn cô, dữ tợn nhìn cô, anh đột nhiên đứng dậy, Tuyết Chi cũng có thể nghe được âm thanh nghiến răng của anh: “Chỉ cần em vui... Tôi đồng ý."

Xoay người, anh sãi bước đi ra ngoài.

Nụ cười trên mặt Tuyết Chi, đã không giữ được nữa, nằm sấp trên giường, chậm rãi co người vào trong chăn...

Ích kỉ, thì ra cũng phải trả giá thật lớn.

Hai ngày sau, Tuyết Chi nhận được cuộc gọi đến từ Vy Hiên.

Người đã tìm xong rồi, là một sinh viên đại học năm hai, người tương đối đơn thuần, bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, chỉ muốn nhanh chóng kiếm ra một khoản tiền, sau đó thì tiếp tục học xong đại học. Bối cảnh sạch sẽ như thế, sau này sẽ không đến mức liên lụy quá nhiều vấn đề. Như lời nói của Vy Hiên, lúc vừa tới công ti mang thai hộ xem tài liệu, liếc mắt một cái đã nhìn trúng cô ta.

Chỉ vì, cô ta giống như Tuyết Chi, đều có một đôi mắt phượng xinh đẹp.

Thời gian gấp gáp, Vy Hiên trực tiếp đưa người tới đường Hằng Nguyên, Nghê Thư cũng chạy tới.

Cô gái thoạt trông rất trẻ tuổi, ăn mặc giản dị, tóc cột đuôi ngựa, mặt mày trên trung bình, nhưng một đôi mắt phương lại rất giống Tuyết Chi. Cô ta khẩn trương đứng trong phòng khách, nhìn người trong phòng. Một người đàn ông lớn lên trông giống phụ nữ mang một chiếc chăn đội đầu màu xanh lá, bên cạnh là gương mặt của một người đàn ông với ánh mắt lạnh như băng... Ánh mắt nhát gan nhìn về phía Trương Thịnh Hải, sự chán ghét không lý do của anh ta, lại tàn ác đâm lấy cô ta. Ngọc Diệp kề bên cạnh anh ta, dường như cảnh cáo liếc nhìn cô ta, nhận tiện kéo Trương Thịnh Hải qua một bên, cô ta mới không cho người phụ nữ này nhìn Tiểu Hải Tử của cô ta.

Vy Hiên giới thiệu đơn giản: “Cô ấy chính là Chu Nại Diên."

Chu Nại Diên bận bịu ngại ngùng lên tiếng chào hỏi: “Chào mọi người..."

Mấy người đều biết sao cô ta đến đây, coi như biết rõ chuyện này cũng không do cô ta, nhưng ấn tượng đối với cô ta vẫn là con số không. Đều xoay người, không một ai đáp lời cô ta, căn bản xem cô ta như người vô hình vậy.

Chu Nại Diên đau lòng cắn môi, cúi đầu, nước mắt suýt tràn ra khỏi viền mắt.

Bọn họ làm gì cũng xem thường cô, nếu như trong nhà không cần dùng tiền gấp, cô ta sao lại làm chuyện mang thai hộ thế này?!

Nghê Thư nhìn một vòng, giọng nói lạnh nhạt: “Còn ở lại đây làm gì? Chờ tham quan à? Xa thế nào thì tránh xa thế đó cho tôi, đừng ở đây gây cản trở!"

Thạch nhíu mày, đưa những người còn lại ra ngoài.

Vy Hiên than thở một tiếng, đi tới vỗ vai Chu Nại Diên như an ủi: “Đi vào với tôi."

Chu Nại Diên cúi thấp đầu, đi theo Vy Hiên vào phòng ngủ, lặng lẽ ngẩng đầu lên, liếc mắt đã thấy người đàn ông đứng ở mép giường, sắc mặt cứng đờ, hai mắt trợn to, rồi quên cả việc nhìn sang nơi khác.

Người đàn ông này thật... thật đẹp trai.

Tiêu Chí Khiêm chỉ lạnh nhạt ngước mắt, ngay cả ánh mắt cũng không dừng lại trên mặt cô ta, thờ ơ lướt qua, cuối cùng, lại chăm chú nhìn người phụ nữ trên giường.

Chu Nại Diên cảm thấy trái tim tăng tốc đập "thình thịch", gò má nóng rực.

Anh ấy chính là khách hàng của cô sao?

Trước khi tới đây, cô ta đã nghĩ đến rất nhiều khả năng, xác suất lớn nhất chính là sẽ gặp một cặp vợ chồng trung niên. Bởi vì ở công ti mang thai hộ, đây là nhóm khách hàng thường gặp nhất. Nhưng không ngờ, lại là người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn như thế!

Trong âm thầm, cô ta hơi vui vẻ.

"Vy Hiên, cô ấy tới rồi sao?"

Nghe được giọng nói dịu dàng này, Chu Nại Diên mới nhận ra người phụ nữ trên giường.

Lúc nhìn về phía Tuyết Chi, cô ta lại sững sờ.

Đẹp quá!

Người phụ nữ có một gương mặt rất tinh xảo, ngũ quan không có cái nào là không tinh tế, mũi rất cao, đôi môi xinh xắn, nhất là đôi mắt phượng hẹp dài quyến rũ đó, lúc chuyển động đều là hấp dẫn người khác. Tuy rằng mình cũng có mắt phượng, nhưng khi so sánh với người phụ nữ này, không thể nào sánh nổi một phần phong tình của cô!

Cô cùng với người đàn ông tuấn tú như yêu nghiệt đó, nhất định là một bức tranh hoàn mỹ, hoàn mỹ đến mức không đành lòng phá hỏng.

Chu Nại Diên ngơ ngác nhìn hai người, đứa bé mà cô ta sắp mang bầu, thật sự là của đôi vợ chồng trẻ tuổi này sao? Cô ta lại bắt đầu không dám tin.

Vy Hiên kéo tay cô ta, đi về phía Tuyết Chi: “Cô ấy tên Chu Nại Diên, vẫn đang học đại học năm hai, điều kiện cơ thể không tệ."

Tuyết Chi tỉ mỉ quan sát cô ta, nở nụ cười: “Sau này nhờ cô rồi."

Giọng nói của cô rất êm tai, có sự quyến rũ từ trong xương, sẽ làm cho người ta không tự chủ được mà bị mê hoặc. Chu Nại Diên hốt hoảng cúi đầu xuống, hai tay khẩn trương vò tay áo: “Không đâu, không đâu..."

Nghê Thư đã sớm không nhịn được: “Bắt đầu đi."

Ánh mắt của Tiêu Chí Khiêm chìm xuống, cơn giận dữ cả người đều bật ra ngoài, nhìn ra được, lúc này cơn giận của anh lớn thế nào! Tuyết Chi nhìn anh, dịu dàng đưa tay nắm tay anh, dịu dàng đưa tình, từ từ làm cho sự nóng nảy của anh giảm xuống. Cuối cùng, anh bất đắc dĩ cụp mắt, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

Tuy chỉ là một động tác nhỏ như thế, nhưng lại bao hàm vô số sự cưng chiều và tình cảm nồng nàn.

Vừa vặn, ánh mắt của Chu Nại Diên rơi xuống hai bàn tay nắm lấy nhau ấy, coi như cô ta chưa từng yêu đương, cũng có thể từ đó mà cảm nhận được sự ỷ lại nồng nặc của anh đối với người phụ nữ đó...

Nghê Thư lạnh giọng phân phó cô ta một tiếng: “Đi vào phòng bên cạnh, nằm xuống."

Gương mặt của Chu Nại Diên nhanh chóng đỏ lên, đứng tại chỗ không biết làm sao.

Vy Hiên đi tới, đưa cô ta ra khỏi phòng.

Nghê Thư quay đầu nhìn hai người: “Có thể được ngay trong một lần hay không, thì xem vào vận may của hai người." Nói xong, xoay người đi ra ngoài.

Tuyết Chi cau mày: “Tiêu Chí Khiêm, chúng ta có thể..."

Tiêu Chí Khiêm lập tức trầm giọng nói: “Một lần, chỉ có một lần!"

"Tiêu Chí Khiêm..."

Chăm chú nhìn cô, anh nói từng chữ từng câu: “Nếu như không có, vậy em chờ tôi!"

Theo cái nhìn của anh, xác suất của chuyện này quá nhỏ, đồng ý với cô, chỉ là vì để cô an lòng. Cuối cùng anh có thể nuông chiều cô một lần, nhưng mà, anh có thể nhượng bộ, cũng giới hạn tại đây.

Trong một căn phòng khác, thái độ của Nghê Thư không tốt, lạnh lùng: “Cởi quần, dạng chân ra."

Gương mặt Chu Nại Diên đều đỏ ửng, run rẩy cởi quần, Nghê Thư không nhịn được: “Chờ động phòng đấy à? Có cần tôi làm tiền hí cho cô không?"

Chu Nại Diên cắn môi, nước mắt đã lượn vòng quanh viền mắt. Vy Hiên không nhìn được: “Lần đầu của cô gái người ta, dịu dàng một chút cũng không quá đáng."

Nghê Thư liếc nhìn cô ta, nhướng mày: “Nếu không thì cô tới đi?"

Vy Hiên sững người, cho tới bây giờ chưa từng gặp phải người phụ nữ nào có tính khí hư hỏng như thế.

Nếu như, cô ta có thể coi là phụ nữ.

Trong lòng Nghê Thư có một cơn tức, loại phụ nữ như Trương Tuyết Chi thì cũng được, nhưng mà, phải bỏ "đồ" của Tiêu Chí Khiêm vào trong cơ thể một người phụ nữ bình thường như thế, cô ta vẫn sẽ khó chịu!

Quá trình kết thúc nhanh chóng, Nghê Thư cởi bao tay đi ra ngoài, Vy Hiên ở lại trong đó cùng Chu Nại Diên.

Đi tới phòng khách, cô ta lấy thuốc lá ra, dáng vẻ không tính là tao nhã mà hung hăng rít một hơi, mắt nheo lại, tầm mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hồi lâu, cô ta lấy điện thoại ra, gọi đến dãy số mà đời này cô ta cũng không muốn gọi. Bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, không ai nói chuyện, lại vang lên một trận thở dốc của phụ nữ: “A.... A... Ư..."

Cô ta chán ghét híp mắt, nghĩ cũng biết tên cầm thú kia đang làm gì!

Vừa định cúp máy, sau đó là giọng nói ồm ồm hấp dẫn của người đàn ông: “Tiếu Nhi, rốt cuộc em cũng gọi điện thoại cho anh rồi~"

Chu Nại Diên bị đưa đi, chỉ cần chờ mấy ngày, là có thể biết kết quả. Với trình độ khoa học kĩ thuật hiện tại, sau khi có thai bảy tám ngày là có thể kiểm tra ra, nhưng ở chỗ Nghê Thư, thì không cần lâu như thế.

Ngày thứ tư, tin tức truyền tới, Chu Nại Diên thụ thai thành công.

Vốn dĩ là chuyện tốt, nhưng đây lại đồng nghĩa với, Tiêu Chí Khiêm nhất định phải thực hiện cam kết với Tuyết Chi, chỉ cần đứa bé bình an ra đời, anh phải phụ trách chăm sóc nó. Nhưng mà, bầu không khí trong không gian, lại rất nghiêm trọng.

Đêm khuya, Tuyết Chi ngồi một mình ở cửa sổ sát đât trong phòng khách, ôm đầu gối, nhìn màn đêm đen trên đỉnh đầu, giống như, chỉ cần đưa tay là chạm tới, đẹp đẽ mà hoang vắng.

Châm cứu của Nghê Thư rất hữu hiệu, giống như có thể đóng lại dây thần kinh cảm giác đau của cô vậy, không hề cảm nhận được sự đau đớn nào. Nhưng mà cô rõ ràng, mấy ngày này, cơ thể của cô ngày càng sa sút, không biết còn có thể kiên trì được không. Nhưng mà, tối nay tinh thần của cô cực kì tốt, lặng lẽ xuống giường, đi tới đây, một mình thưởng thức ánh trăng không tính là sáng trong này.

Nước chảy đi hoài, ngày đêm không ngừng.

Cô có thể bắt lấy số mệnh, nhưng không bắt được thời gian, cảnh tùy tâm chuyển, nhất niệm nhất thanh tĩnh, lúc thật sự lĩnh ngộ, đón đầu đã là ánh chiều tà như máu.

Phía sau vang lên mấy bước chân nhẹ nhàng, không cần quay đầu lại cũng biết là ai, Tuyết Chi dịu dàng nở nụ cười: “Đánh thức anh sao?"

Anh không lên tiếng, mà dịu dàng ôm lấy cô từ sau, ôm vào trong ngực, để cô tựa vào trước ngực. Anh gác cằm lên đầu cô, mắt rủ xuống, ánh mắt nóng bỏng, không hề giảm chút nhiệt độ nào.
Bình Luận (0)
Comment