Cô Vợ Xinh Đẹp Lạnh Lùng Của Tôi

Chương 119

“Tôi đã sớm biết ông là loại người vô sỉ, nhưng lại không ngờ được ông có thể vô sỉ đến mức độ này”.

Sau khi khống chế được cục diện ở đây, Giang Vũ lạnh lùng nhìn Long Khiếu Thiên.

“Đây gọi là việc quân cơ không nề dối trá, nhóc con nhà anh vẫn còn non lắm”, Long Khiếu Thiên đắc ý châm chọc.

“Nếu ông đã nói Vương Hạo là cố tình thua trong tay tôi, vậy thì tôi sẽ khiêu chiến trực tiếp với ông!”

Giang Vũ làm nóng gân cốt một chút, giọng nói mang ý đùa cợt: “Ông là quán chủ của võ quán Khiếu Thiên, là cao thủ hạng nhất của Giang Châu, chắc sẽ không đến nỗi thiếu ý chí như vậy, cũng bị tôi uy hiếp chứ?”

“Tôi cũng kiêng dè nhà họ Kỷ...”.

“Bây giờ tôi ở trước mặt tất cả mọi người chính thức tỏ rõ thái độ của mình, hôm nay cuộc thi đấu giữa tôi và quán chủ Long, không có bất kỳ quan hệ gì với nhà họ Kỷ”.

Không để cho Long Khiếu Thiên nói hết câu, Giang Vũ đã nhìn về phía tất cả mọi người, nói lớn: “Bất kể tôi thi đấu thăng hay thua, cho dù tôi có bị quán chủ Long đánh chết, thì cô Kỷ cũng tuyệt đối sẽ không tìm bất cứ ai gây rắc rối, tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể làm chứng”. 

“Anh có bản lĩnh nói ra câu này, thì chúng tôi cũng nhất định sẽ làm chứng cho quán chủ Long”.

“Giang Vũ đã tự tỏ rõ thái độ rồi, vậy thì cho dù là nhà họ Kỷ cũng không thể tìm cách trả thù được nữa”.

“Quán chủ Long, cố lên, dạy dỗ cho tên vô sỉ kia một trận ra trò”.

Thoáng cái đám người kia vô cùng phấn khích kích động, có lẽ lúc này dù Kỷ Tuyết Tình ở đây thì đám người kia cũng sẽ đứng lên bảo vệ cho Long Khiếu Thiên, yêu cầu có được một trận đấu công bằng.

“Ba! Là lúc ba thể hiện khả năng của cao thủ hạng nhất của Giang Châu rồi đó”.

Long Hiểu Hà phấn khích hét lên: “Giang Vũ nếu đã dùng nhà họ Kỷ để uy hiếp anh Hạo, còn đánh anh Hạo. bị thương, ba nhất định phải trả thù cho anh Hạo, lấy lại danh dự cho võ quán Khiếu Thiên!”

“Mình thông minh thế này, làm sao lại sinh ra loại con gái ngu si thế kia!”

Nhìn thấy Long Hiểu Hà cũng hò hét theo đám đông, Long Khiếu Thiên bực bội muốn thổ huyết, ăn hại quá thể.

Những người khác không biết sự thật, nhưng Long Khiếu Thiên thì lại hiểu rất rõ, Giang Vũ là dựa vào thực lực để đánh thắng Vương Hạo, căn bản chưa từng lôi nhà họ Kỷ ra, vậy thì ông ta có ra tay thì cũng tuyệt đối bất lợi.

“Khu khụ! Giang Vũ, anh đã lấy thân phận đệ tử của võ quán Thiên Địa để thi đấu, vậy thì không có tư cách để giao đấu với tôi”.

Long Thiên Khiếu ho khan một tiếng, bộ dạng nghiêm túc nói: “Cho dù muốn thi đấu, thì cũng là tôi với quán chủ Quách cùng địa vị thi đấu với nhau, chứ không đến lượt anhI”

Việc đã đến bước này, Long Khiếu Thiên biết, nếu như mình mà không ra tay, vậy không chỉ danh dự của võ quán Khiếu Thiên bị mất sạch, mà ông ta cũng sẽ trở thành một trò cười cho thiên hạ.

Nhưng mà, Long Khiếu Thiên biết bản thân mình không phải là đối thủ của Giang Vũ, định chuẩn bị tung hê hết, tự mình tranh cao thấp với Quách Chính, có lẽ vẫn còn có cơ hội thắng.

“Được, tôi đánh với ông!”

Hai mắt Quách Chính dạt dào ý chí chiến đấu nhìn chằm chằm Long Khiếu Thiên.

“Không cần!” Giang Vũ phất tay ngăn Quách Chính lại, giọng điệu đầy ý trêu chọc Long Khiếu Thiên: “Trước đây lúc Vương. Hạo muốn khiêu chiến với quán chủ Quách, quán chủ Long đã từng nói qua, tre già măng mọc”.

“Nếu như quán chủ Long đến lời khiêu chiến của một người làm đệ tử như tôi còn không dám chấp nhận, vậy thì không có tư cách để giao đấu với quán chủ Quách, thắng bại của trận đấu này đã hai năm rõ mười rồi!"

“Mọi người nói có đúng hay không?”

Tất cả mọi người đều nhao nhao gật đầu, lời này quả thực là do Long Khiếu Thiên tự mình nói ra.

Khóe miệng Long Khiếu Thiên giần giật, không ngờ được Giang Vũ lại dùng lời ông ta đã nói để phản kích lại ông ta, đúng là mua dây buộc mình mà.

“Tôi, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, không muốn đánh nhau với người khác”.

Long Khiếu Thiên nuốt nước bọt, thực lực của Vương Hạo mạnh hơn ông ta mà còn thua thảm trong †ay Giang Vũ, ông ta căn bản không có cơ hội để giao đấu với Giang Vũ.

“Ông là không muốn, hay là không dám thế?”

Giang Vũ bước từng bước chậm rãi đi về phía Long Khiếu Thiên: “Không khỏe cũng không sao, vừa hay tôi hiểu biết y thuật, có thể chữa khỏi cho ông trước, sau đó lại thi đấu”.

Bình Luận (0)
Comment