.
Chương 10 - Không xứng 5
Nói xong chuyện Thị Hoài Minh mang lại vinh quang cho nhà họ Thị, Thị Hoài Hà hít mũi một cái, bỗng nói: "Vẫn là Lâm Trân Trân được lợi."
Chung Mẫn Phân không thích nghe lời này, liền nói: "Con nói gì đó hả."
"Không phải sao?" Thị Hoài Hà nói thẳng: "Không phải để cô ta được lợi à? Thằng ba ở bên ngoài khổ sở đánh trận năm năm cầm, làm cán bộ rồi, cô ta dễ dàng trở thành gia quyến của cán bộ, về sau có thể hưởng phúc lớn."
Chung Mẫn Phân nói: "Đây là Trân Trân nên hưởng."
Thị Hoài Hà hừ một tiếng, "Nếu nói chỗ nào không đáng thì đó là cô ta căn bản không xứng với thằng ba. Trước kia con đã chướng mắt cô ta, hiện tại thằng ba làm cán bộ, con liền càng coi thường. Lúc trước nếu không phải mẹ một hai bắt thằng ba cưới cô ta, thằng ba mới sẽ không muốn cô ta làm vợ. Nếu không có cô ta trì hoãn, lấy điều kiện bây giờ của thằng ba thì muốn tìm người kiểu gì mà không có? Hoàn toàn có thể tìm một cô gái trong thành phố."
Chung Mẫn Phân nhẹ nhàng hít một hơi, "Mẹ không thích cô gái trong thành phố gì đó, mẹ chỉ thích Trân Trân! Nó và Trân Trân từ nhỏ đã định hôn rồi, có hôn ước ở trên người, đến tuổi thì phải cưới Trân Trân!"
Thị Hoài Hà cười một chút, "Mẹ thích có làm được cái gì, thằng ba lại không thích, mẹ nhìn không ra à, thằng ba và cô ta cũng không phải là người cùng một thế giới. Định hôn từ bé thì thế nào, lúc này đã là xã hội mới, thời đại mới, không thể để cha mẹ sắp đặt. Hôn nhân mà cha mẹ sắp đặt chính là hôn nhân phong kiến, con nghe được tin đồn, nói thằng ba có thể sẽ bỏ cô ta."
Chung Mẫn Phân nghe nói như thế thì trừng mắt.
Bà vỗ đùi một cái, "Bỏ Trân Trân? Mẹ xem nó dám! Nó muốn bỏ Trân Trân, trước tiên cần phải được sự đồng ý của mẹ. Trừ phi mẹ chết đi, nếu không nó đừng nghĩ đuổi Trân Trân ra khỏi nhà họ Thị! Người còn chưa có trở lại, nó đã nghĩ đến việc này?"
Thị Hoài Hà ôi một tiếng, "Mẹ, sao mẹ lại đem cùi chỏ ra bên ngoài vậy chứ? Thằng ba cưới vợ cho mình chứ cũng không phải cưới vợ cho mẹ. Thời đại khác nhau, mẹ như vậy, không phải chậm trễ cả một đời thằng ba sao?"
Chung Mẫn Phân nói tiếp liền hỏi: "Vậy cả một đời Trân Trân thì sao?"
Thị Hoài Hà: "Mẹ, sao mẹ vẫn đưa cùi chỏ ra bên ngoài vậy, thằng ba mới là con trai ruột của mẹ mà! Nó hiện tại chính là cán bộ cấp chính đoàn! Nó là người muốn vẻ ngoài có vẻ ngoài, muốn tài năng có tài năng, để nó và Lâm Trân Trân sống hết đời, mẹ không cảm thấy tội cho nó sao! Con nói chứ, không bằng mẹ khuyên nhủ Lâm Trân Trân, để tự cô ta đề nghị ly hôn, thành toàn cho Hoài Minh."
Chung Mẫn Phân mặt lạnh, "Mẹ sẽ không làm việc này, Hoài Minh dám nhắc tới việc này thì mẹ sẽ không nhận đứa con trai này nữa!"
Lớn tuổi rồi, tư tưởng chính là ngoan cố, Thị Hoài Hà nghẹn họng, không nói.
Sau khi tiễn cả nhà Thị Hoài Hà về rồi, Chung Mẫn Phân lại kéo Trân Trân vào bên trong nhà.
Bà lôi kéo tay Trân Trân, nói: "Trân Trân, mẹ nghe nói bên ngoài có một tin đồn gì đó, mẹ nói cho con biết, mặc kệ bên ngoài người ta nói cái gì, con đừng có suy nghĩ lung tung. Con nhớ kỹ, mẹ sẽ cho con chỗ dựa, chỉ cần có mẹ ở đây thì mẹ sẽ không để cho Hoài Minh làm ẩu."
Trân Trân nghe lời này chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Cô nhìn Chung Mẫn Phân cười, "Mẹ, con không sao đâu, con nghĩ rõ ràng rồi."
Giữa cô và Thị Hoài Minh đúng là hôn nhân phong kiến do cha mẹ sắp đặt, Thị Hoài Minh đối với cô không có tình cảm.
Nếu như Thị Hoài Minh thật sự muốn ly hôn với cô thì cô sẽ không dây dưa, bây giờ Thị Hoài Minh là anh hùng bảo vệ, chiến đấu vì quốc gia, đáng giá có người tốt hơn hơn, đáng giá sống cuộc sống tốt đẹp hơn, cô sẽ không mặt dày mày dạn nhất định phải bám lấy anh không buông.
Nhưng Chung Mẫn Phân nắm vuốt tay của cô, ngữ khí nặng nề, "Mẹ không cho phép con nghĩ như vậy."
Trân Trân vẫn cười, gật đầu dỗ bà, "Vâng ạ."