.
Chương 113 -
Giữa trưa, đến thời gian tan học, mấy người bạn ở bàn bên cạnh lần lượt đứng dậy ra khỏi phòng học. Thị Hoài Minh, lão Chu và Hà Thạc cùng nhau đứng dậy ra ngoài, nhưng sau khi ra về, Thị Hoài Minh không đi về cùng lão Chu và Hà Thạc mà nói với hai người một tiếng, đi đến phòng hiệu trưởng một chuyến.
Đến phòng hiệu trưởng, anh vươn tay gõ cửa, mở cửa. Sau khi mở cửa, anh đi đến bàn làm việc của hiệu trưởng, hỏi: “Hiệu trưởng, ông tìm tôi có việc gì vậy?”
Hiệu trưởng ngẩng đầu nhìn anh: “Có một nhiệm vụ khá quan trọng muốn giao cho cậu làm.”
Thị Hoài Minh đứng trong văn phòng nghe hiệu trưởng giao nhiệm vụ, nghe xong anh gật đầu đáp lời: “Vâng, hiệu trưởng.”
Nói xong chuyện đang chuẩn bị rời đi thì trên cửa lại vang lên tiếng gõ cửa. Hiệu trưởng quay đầu, nhìn cửa nói một câu: “Vào đi.”
Người gõ cửa đẩy ra, người bước vào là một cô gái tầm hai mươi tuổi, mặc áo trắng váy đỏ. Hiệu trưởng nhìn cô ta cười hì hì đi vào thì hỏi một câu: “Sao lại tìm được chỗ này?”
Cô gái cười nói: “Tùy tiện xem xem một chút thôi?”
Thị Hoài Minh nhận nhiệm vụ xong thì không có chuyện gì khác, đúng lúc có người đến liền chào hỏi hiệu trưởng rồi rời đi. Sau khi rời đi chưa bao lâu, bỗng nhiên từ đằng sau nghe được có người cao giọng gọi: “Này này.”
Dù nghe được nhưng Thị Hoài Minh không quay người lại nhìn. Cô gái ở đằng sau gọi hai tiếng thấy anh không để ý thì bước nhanh hai bước đến bên cạnh, nhìn anh, nói: “Gọi anh đó, sao anh không để ý đến tôi?”
Thị Hoài Minh nhớ lại thì nhận ra người này là cô gái vừa rồi gặp ở phòng hiệu trưởng. Nhưng cũng không phải quen biết, anh nói: “Xin lỗi, tôi không phải tên là này.”
Cô gái nhìn anh, hỏi: “Vậy tên anh là gì?”
Thị Hoài Minh không trả lời mà hỏi lại: “Cô có chuyện gì sao?”
Cô gái rất hào phòng: “Không có chuyện gì, kết bạn thôi không được sao? Tôi tên Tưởng Lâm, anh thì sao?”
Hiệu trưởng cũng họ Tưởng, anh cũng đoán được thân phận của cô gái này. Thị Hoài Minh đáp lời một câu đơn giản: “Thị Hoài Minh.”
Tưởng Lâm nhìn Thị Hoài Minh, mỉm cười: “Vậy cùng đến nhà ăn ăn cơm không?”
Thị Hoài Minh quay người đi lên phía trước: “Không, tôi về nhà ăn, vợ tôi đang ở nhà chờ tôi.”
Tưởng Lâm đuổi theo bước chân anh: “Anh có vợ rồi sao?”
Thị Hoài Minh ừ một tiếng: “Ở tuổi này của tôi có vợ là rất bình thường.”
Tưởng Lâm nhìn anh, thì thầm một câu: “Nhưng nhìn không giống người đã kết hôn…”
Kết hôn hay chưa kết hôn làm sao có thể nhìn ra chứ?
Thị Hoài Minh không đáp lại câu này, tiếp tục đi lên phía trước. Tưởng Lâm cũng không đi nhà ăn ăn cơm mà vẫn đi theo bên cạnh anh. Thị Hoài Minh thấy cô ta đi theo thì liếc nhìn cô ta, nói: “Cô không đến nhà ăn ăn cơm sao?”
Tưởng Lâm mỉm cười, nói: “Tôi cũng về nhà ăn, thuận đường.”
Dù sao cũng ở trong cùng một khu.
Thị Hoài Minh nghe vậy thì không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi về nhà.
Tưởng Lâm bên cạnh tìm chủ đề nói với anh thì anh cũng trả đơn giản mấy câu. Lúc sắp đến cửa nhà thì Thị Hoài Minh dừng lại, nói với Tưởng Lâm: “Tôi đến nhà rồi.”
Tưởng Lâm vẫy tay tạm biệt với anh rồi tự về nhà mình.
Hôm nay Thị Hoài Minh về muộn hơn Hà Thạc và lão Chu, Trân Trân đợi anh rất lâu. Bên ngoài trời nóng nên cô không ra ngoài chờ, chỉ là ở trong nhà, thỉnh thoảng từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài một chút. Buổi sáng lúc Thị Hoài Minh đi, cô nói với anh chờ anh về ăn cơm cho nên hôm nay tâm trạng không giống bình thường lắm. Lúc nhìn lần thứ ba thì qua cửa sổ cô thấy Thị Hoài Minh trở về. Nhưng anh không về một mình mà bên cạnh còn có một cô gái áo trắng vảy đỏ đi theo. Cô gái đó nhìn có vẻ tuổi tác chưa lớn lắm, cười lên đôi mắt cong vút. Hai người dừng lại nói hai câu, cô gái đó vẫy tay với Thị Hoài Minh, sau đó hai người tách nhau ra. Thị Hoài Minh sải bước đi đến nhà, rất nhanh đã đến cạnh cửa, mở cửa ra.
Trân Trân thu lại ánh mắt, nhìn sang phía cửa, sau khi anh vào cửa thì chào hỏi anh một tiếng: “Về rồi sao.:
Thị Hoài Minh cũng giống như bình thường, treo mũ lên rồi đáp lời cô. Hai người rửa tay ăn cơm, bầu không khí trên bàn cơm có hơi khác thường. Nhưng hai người đều im lặng như bình thường, không ai nhắc đến chuyện tối qua và sáng nay. Ăn cơm xong, vẫn như mọi ngày, đến gian phòng trong ngồi xuống học bài. Học đến giờ Thị Hoài Minh đi học, Trân Trân nhìn anh ra ngoài thì thở phào mềm nhũn người ghé lên bàn sách, cắn môi suy nghĩ: Bây giờ anh ấy như vậy là có ý gì chứ?
Anh không có dấu hiệu bài xích và ghét bỏ việc cô thân cận, nhưng cũng không có đáp lại cô. Nghĩ một lát không nghĩ ra được gì, Trân Trân nhổm người dậy, thu hồi suy nghĩ, tập trung làm bài tập. Làm xong bài tập, đọc thuộc thơ rồi lại xem sách, bây giờ cô đã làm những chuyện này rất nhuần nhuyễn rồi. Bởi vì Thị Hoài Minh yêu cầu với cô rất nghiêm khắc, nên cô đã xây xong cơ sở rất nhanh, bây giờ có thể tự đọc sách học tập.