Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 116

. Chương 116 -
Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân rồi nói: “Cũng không phải bạn bè gì, không thân, chỉ là trên đường về nhà gặp nhau hai lần, nói mấy câu, cũng không biết làm sao cô ấy biết anh đang tìm quyển sách này. Ngày mai anh mang sách trả lại cho cô ấy.”

Trân Trân gật đầu, sau đó còn nói: “Đã tìm được thì cứ đọc thôi.”

Thị Hoài Minh vẫn nhìn cô, nói: “Em không để ý sao?”

Trân Trân nhếch miệng, nhìn Thị Hoài Minh một lát rồi cụp mắt xuống. Cô muốn nói không để ý, nhưng không nói ra được. Nhưng một lát sau, cô thấp giọng nói: “Để ý…”

Thị Hoài Minh không tìm cô ta mượn mà chính cô ta chủ động đưa đến. Đây là có ý gì chứ?

Thị Hoài Minh không nói gì mà thả sách xuống.

Trân Trân cũng không nói gì thêm, tập trung tinh thần đọc sách của mình.

Đọc xong sách rửa mặt về phòng đi ngủ. Lúc nằm trên giường, Trân Trân nháy mắt, không nhịn được mà nghĩ, một nửa lý tưởng của Thị Hoài Minh chắc hẳn sẽ như Tưởng Lâm. Nếu như không có cô, Thị Hoài Minh hẳn sẽ cưới người như vậy về làm vợ. Hình như cô có cố gắng như thế nào cũng không thể biến thành dáng vẻ lý tưởng mà anh mong muốn. Cô không phải tình yêu của anh mà là gông xiềng của anh.

Thị Hoài Minh không tìm Tưởng Lâm trả sách mà ngày hôm sau nhờ người trả cho cô ta. Tưởng Lâm tức muốn chết, buổi sáng nhận được sách tức giận một lúc lâu, buổi chiều cầm sách đi tìm Thị Hoài Minh. Trong mấy phút nghỉ giữa giờ, Tưởng Lâm gọi Thị Hoài Minh ra khỏi sân huấn luyện, hỏi anh một cách không vui: “Không phải anh đang tìm quyển sách này sao? Sao không giữ lại đọc? Sách của tôi có độc sao?”

Thị Hoài Minh không vòng vèo mà nói thẳng: “Tôi là người có vợ, có gia đình, chúng ta ít tiếp xúc sẽ tốt hơn.”

Đặc biệt là những chuyện không có gì quan trọng, hay những sự đi lại giao lưu không có cũng không sao này.

Tưởng Lâm nhíu mày nhìn anh: “Anh đang sống ở những năm nào vậy? Cưới vợ rồi thì không thể có bạn khác giới sao? Kết hôn rồi thì không thể đọc sách mượn của bạn khác phái à? Tôi còn nghĩ anh là thanh niên ưu tú tiến bộ, có tư tưởng hướng về phía trước, có linh hồn tự do, nhân cách đặc biệt. Không ngờ được anh vốn là lão già phong kiến.”

Cô ta nói xong, không chờ Thị Hoài Minh mở miệng, ôm sách quay người rời đi.

Thị Hoài Minh nhìn cô ta đi xa, cũng không đứng đó nữa mà quay lại sân huấn luyện. Lúc về sân huấn luyện, Hà Thạc hỏi anh: “Chuyện gì vậy? Tôi thấy cậu làm cho người ta trợn mắt lên rồi.”

Dùng mấy câu không nói rõ được, Thị Hoài Minh chỉ đáp: “Không có chuyện gì lớn.”

Hà Thạc còn muốn hỏi nhưng đã hết thời gian nghỉ ngơi, thế là im lặng. Huấn luyện xong, chạng vạng tối quay về, đi trên đường, Hà Thạc là tò mò tiếp tục hỏi: “Mau nói với tôi xem cậu làm gì mà chọc cô gái đó thành như vậy?”

Thấy Hà Thạc lại hỏi nên Thị Hoài Minh kể lại chuyện Tưởng Lâm cho mình mượn sách, anh mang sách trả lại. Hà Thạc nghe xong bật cười: “Nghe ra thì đúng là có mùi vị lão già phong kiến thật.”

Thị Hoài Minh quay đầu nhìn anh: “Sao vậy? Trừ Lý Sảng ra, anh còn hồng nhan tri kỷ nào khác sao?”

Hà Thạc thu lại nụ cười, sầm mặt: “Tôi không có, cậu đừng có mà nói bậy.”

Không cho nói bậy thì không nói. Nhưng Hà Thạc vẫn hỏi Thị Hoài Minh: “Nói nghiêm túc thì trong lòng cậu có nghĩ đến nếu như lúc trước cậu không cưới Tiểu Miên Hoa thì bây giờ sẽ như thế nào không, sẽ tìm người như thế nào, sống cuộc sống như thế nào?”

Thị Hoài Minh trả lời vô cùng quả quyết: “Từ xưa đến nay tôi không nghĩ những chuyện không có ý nghĩa như thế này.”

Hà Thạc phục Thị Hoài Minh, bật cho anh một ngón tay cái. Sau đó anh ấy lại tiếp tục tò mò, hỏi: “Vậy cậu và vợ cậu bây giờ đã tiến triển đến bước nào rồi? Bây giờ câu xem cô ấy như học sinh hay là em gái, hay là đã làm vợ rồi?”

Gần đây Thị Hoài Minh vẫn luôn nghĩ đến vấn đề này, hiện tại tình cảm của mình với Trân Trân là tình cảm gì? Là bản năng dục vọng đơn thuần hay anh đã phát sinh một tình cảm đặc biệt với cô. Đương nhiên đến bây giờ vẫn chưa có được một kết quả chính xác. Chưa có kết quả tất nhiên cũng không trả lời được vấn đề này. Đúng lúc này lão Chu đuổi đến nên anh cũng không tiếp tục đề tài này với Hà Thạc nữa.

Lão Chu chạy lên chỗ Thị Hoài Minh và Hà Thạc, nói: “Nghe nói ngày mốt toàn bộ ra ngoài huấn luyện dã ngoại, phải ở bên ngoài năm ngày.”

Hà Thạc nghe nói như vậy thì nhìn mặt trời lặn xuống ở phía tây: “Vậy là phải hứng chịu năm ngày rồi.”

Nhưng đối với bọn họ cũng không có gì khó khăn, đều là những chuyện quen thuộc.

Tin tức của lão Chu cũng chỉ là nghe nói nên ba bọn họ về nhà cũng không nói gì. Nhưng ngày thứ hai sau khi xác thực chỉ thị sắp xếp thì về nhà cũng nói chuyện này. Lão Chu dặn dò Ngô Đại Phượng: “Ít nói chuyện thị phi, ít ra ngoài xen ra chuyện của người khác, ngoan ngoãn ở nhà đi.”

Ngô Đại Phượng liếc nhìn anh ta thì anh ta càng đen mặt hơn.
Bình Luận (0)
Comment