.
Chương 12 - Khăn lụa đỏ 2
Xe lừa chạy tới đầu thôn, sau khi Trân Trân xuống xe, nói lời cảm ơn Tiết Phàm xong, quay người đi vào trong thôn.
Đi đến trước cửa nhà, đẩy cửa sân ra thì thấy Chung Mẫn Phân đang ở bên trong nhà cắt củ cải, chuẩn bị muối củ cải khô.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Chung Mẫn Phân ngẩng đầu, nhìn Trân Trân nói: "Trở về rồi hả con."
Trân Trân đi về phía bên cạnh bà, "Trên đường trùng hợp gặp thầy Tiết, ngồi xe lừa của cậu ấy trở về ạ."
Chung Mẫn Phân cúi đầu xuống lại hỏi: "Trong nhà vẫn tốt chứ?"
Trân Trân cười đáp: "Đều rất tốt ạ."
Hôm nay thời tiết rất tốt, ánh sáng mặt trời chiếu ở trong viện ấm áp.
Trân Trân phụ Chung Mẫn Phân muối củ cải khô, cùng nhau nói chút việc nhà.
Mẹ chồng nàng dâu hai người ở chung luôn luôn hết sức hài hòa, ngay cả đường cong của nụ cười nơi khóe miệng đều giống nhau như đúc.
Bắt đầu mùa đông, trời đổ mấy trận mưa, nhiệt độ không khí một ngày thấp hơn một ngày.
Mặc dù chuyện của Thị Hoài Minh ở nhà họ Thị thậm chí toàn bộ đại đội Bạch Vân đều khơi dậy gợn sóng không nhỏ, nhưng cuộc sống hàng ngày của mọi người đều không vì chuyện này mà xảy ra thay đổi gì.
Hiện tại không đi chợ, bình thường trong nhà nếu có chuyện, Trân Trân sẽ ở nhà làm.
Trong nhà nếu như không có chuyện, Trân Trân sẽ theo Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai đi đội sản xuất làm việc.
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc bình thường đều đi học, thỉnh thoảng cũng sẽ đi đội sản xuất làm chút việc nhẹ nhàng kiếm công điểm.
Thời tiết lạnh rồi, học sinh ngồi trong phòng học cũng là một chuyện vô cùng đau khổ.
Nhất là những bạn học trong nhà vô cùng nghèo, một cái áo bông ra hồn cũng không có mà mặc, chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Chống chọi đến khi tan học nhảy dựng lên, rụt tay lại, giậm chân đi ra ngoài phơi nắng mặt trời.
Giữa trưa tan học, tiếng chuông vang lên, một đám nhóc đeo bọc sách xông ra khỏi phòng học.
Lúc Thị Đan Linh cõng túi sách cùng cô bé ngồi cùng bàn đi ra phòng học, những người khác đã gần như chạy mất tăm rồi.
Cô bé và cô bạn cùng bàn không chạy, chậm rãi ung dung đi về nhà.
Cô bạn cùng bàn ôm túi hỏi Thị Đan Linh: "Sao chú ba cậu vẫn chưa trở về vậy?"
Kể từ khi biết chú ba của Thị Đan Linh làm đoàn trưởng, trong thôn có rất nhiều trẻ con muốn gặp chú ba cô bé một lần.
Chú ba cô bé hiện tại cũng trở thành thần tượng trong lòng rất nhiều đứa nhỏ trong thôn.
Thị Đan Linh trả lời: "Cậu nói thử xem, đây chính là bộ đội, là nơi kỷ luật nghiêm nhất, sao có thể là muốn về nhà thì có thể về được chứ? Từ trong thôn chúng ta muốn ra ngoài còn phải đến chỗ bí thư đại đội viết thư giới thiệu nữa mà."
Cô bạn ngồi cùng bàn nghĩ nghĩ, gật đầu, "Cũng đúng."
Hai người nói chuyện, chậm rãi ung dung đi vào trong nhà.
Trên đường đụng phải người đưa thư, cô bạn ngồi cùng bàn linh quang lóe lên, chạm cánh tay Thị Đan Linh nói: "Người đưa thư đến đại đội chúng ta có phải là chú ba cậu lại viết thư trở về hay không?"
Thị Đan Linh cảm thấy rất có khả năng.
Thư cha cô bé hồi âm cho chú ba đã gửi ra ngoài một đoạn thời gian rồi.
Cô bé và cô bạn ngồi cùng bàn liếc nhau, sau đó ăn ý nắm tay, nhanh chân chạy đi.
Bốn cái bím tóc lắc lư trong gió, một đường phi nước đại đứng trước cửa, hơi thở của Thị Đan Linh còn chưa bình ổn lại, đẩy cửa sân ra liền hô: "Bà nội, chú ba viết thư trở về rồi sao?"
Phòng chính truyền ra giọng nói của Chung Mẫn Phân, "Đúng vậy."
Quả nhiên là vậy, con mắt Thị Đan Linh lập tức sáng lên, vội vàng chạy vào trong phòng chính.
Cô bạn ngồi cùng bàn chạy sau lưng Thị Đan Linh, cũng đi vào phòng chính.
Tiến vào phòng chính, chỉ thấy trên bàn bát tiên có một bao đồ đã được mở ra.
Con mắt của Thị Đan Linh càng phát sáng hơn, trợn tròn nhìn Chung Mẫn Phân hỏi: "Bà nội, đây đều là chú ba gửi hả bà?"
Chung Mẫn Phân cười gật đầu, "Người đưa thư vừa đưa tới."
Không chỉ có bọc đồ mà còn có thư, tiền, phiếu chứng.
Thị Đan Linh vui vẻ vô cùng, đưa tay mở túi đồ ra.
Trong bọc có rất nhiều đồ vật, nhiều nhất là đồ ăn, đều là thứ cô bé chưa từng gặp qua.
Mà bên trong những thứ này, bắt mắt nhất thì là một chiếc khăn lụa màu đỏ chót
Nhìn những vật này, Thị Đan Linh hưng phấn chấn kinh đến mức "Oa" liên hồi.
Cô bạn ngồi cùng bạn ở bên cạnh cô bé, trong mắt đều là hâm mộ, cùng cô bé thấp giọng "Oa".
Chung Mẫn Phân cầm mấy viên kẹo cho cô bạn ngồi cùng bạn, nhỏ giọng dặn dò cô bé: "Lén ăn đi cháu."
Cô bạn ngồi cùng bạn ngại ngùng nhưng lại nhịn không được vui vẻ, đỏ mặt gật gật đầu.
Chung Mẫn Phân không cho Thị Đan Linh ăn.
Bà cất bọc đồ lại, chọc cho Thị Đan Linh chỉ biết nhìn mà thèm thuồng.
Lúc Thị Đan Linh nhìn vào trong phòng, bà đưa thư đến trước mặt Thị Đan Linh, bảo cô bé: "Linh Linh, cháu mau đọc cho bà nghe thử, xem lần này chú ba cháu lại viết cái gì."