.
Chương 158 -
Vì đi bộ thì chân vẫn còn đau nên Trân Trân không ra ngoài đi dạo.
Hai ngày sau, cô dành phần lớn thời gian để học ở nhà, nơi xa nhất cô đi cũng chỉ là nhà ăn của trường học, sau đó khi mặt trời xuống núi, Trân Trân sẽ ra ngoài nhà chơi với Đại Bạch một lúc.
Ở khu này có rất nhiều người, thế mà Đại Bạch lại thích chơi với cô nhất.
Ở bên nhau một thời gian dài như vậy nên Đại Bạch cũng rất nghe lời cô, giống như một đứa trẻ hiểu chuyện vậy.
Chạng vạng tối thứ bảy, sau khi nấu ăn xong, Trân Trân lại ra ngoài chơi với Đại Bạch một lúc.
Trong lúc đang chơi vui vẻ, Trân Trân bắt gặp Thị Hoài Minh và Hà Thạc trở về cùng nhau.
Hai người tiến lại gần.
Thị Hoài Minh còn chưa kịp mở miệng, Hà Thạc đã lên tiếng cười hỏi Trân Trân một câu: "Bây giờ nó có nghe lời em không?"
Trân Trân quay đầu nhìn Hà Thạc một chút, trả lời: "Nghe chứ, nó có thể hiểu mọi thứ em nói."
Hà Thạc nói: "Vậy em thử biểu diễn cho anh xem một chút đi."
Trân Trân không từ chối, hắng giọng trực tiếp nhìn về phía Đại Bạch nói: "Ngồi xuống."
Đại Bạch nghe lệnh của Trân Trân, ngoan ngoãn ngồi xuống lè lưỡi, sau đó còn nghiêng đầu một chút.
Hà Thạc không nhịn được cười, quay sang nói với Thị Hoài Minh: "Sao lúc trước tôi lại không thấy con chó này thú vị như thế chứ."
Thị Hoài Minh trả lời: "Đương nhiên là vì không thích cậu nên không để cậu phát hiện ra rồi."
Hà Thạc: "..."
Có cần phải đá anh ta một cái trước mặt vợ mình như thế hay không.
Trân Trân không thèm quan tâm bọn họ đang nói gì, tiếp tục nói với Đại Bạch: "Nằm xuống."
Đại Bạch nghe được lệnh thì nhanh nhẹn nằm sấp trên mặt đất, vẫn là dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu kia.
Trân Trân: "Đứng lên."
Đại Bạch lập tức nhổm dậy thẳng chân đứng lên.
Trân Trân: "Xoay quanh."
Đại Bạch đuổi theo đuôi của mình, điên cuồng xoay quanh, trong nháy mắt đã biến thành một cánh quạt.
Thấy Đại Bạch hài hước như vậy, Hà Thạc không nhịn được cười.
Sau khi cười xong, anh ta nói với Trân Trân: "Được lắm, được lắm, con chó này nhận em là chủ của nó rồi."
Nói đến đây, Thị Hoài Minh không để Trân Trân tiếp tục nói chuyện với Hà Thạc nữa mà trực tiếp đưa cô về nhà ăn tối.
Đại Bạch sau khi ra sức biểu diễn xong thì đi theo Trân Trân vào nhà, trực tiếp ăn cơm ở nhà Trân Trân luôn.
Sau khi ăn xong Đại Bạch lại đi ra ngoài chơi một mình, còn Trân Trân thì đi theo Thị Hoài Minh vào phòng ngồi học.
Đương nhiên, Thị Hoài Minh vẫn như thường lệ, giúp Trân Trân củng cố nội dung cũ và dạy cô nội dung mới.
Nhưng hôm nay, khi đang dạy Trân Trân nội dung mới, Trân Trân lại thất thần mấy lần.
Ban đầu Thị Hoài Minh còn không để ý đến điều đó, nhưng sau khi nhận ra điều đó, anh đã lưu ý quan sát Trân Trân một cách cẩn thận.
Sau khi quan sát một lúc, anh mới biết được lý do tại sao.
Hôm nay trên sân trường có chiếu một bộ phim, lúc này trời đã tối, bộ phim bắt đầu phát sóng, âm thanh truyền tới đây.
Bản thân Trân Trân không nói gì cả.
Thị Hoài Minh nhìn cô một lúc, sau đó đột nhiên gấp cuốn sách trên tay lại, sau đó lấy cây bút máy trong tay Trân Trân xuống.
Trân Trân không biết anh định làm gì nên nghi ngờ hỏi: “Sao vậy?”
Thị Hoài Minh đứng dậy nói: "Tối nay nghỉ ngơi đi, chúng ta đi xem phim."
Trân Trân còn chưa kịp định thần lại đã bị anh kéo dậy ra ngoài.
Đúng là cô rất muốn xem phim, sau khi lên thành phố thì cô chưa từng được xem qua.
Bây giờ Thị Hoài Minh lại đang kéo cô đi xem, trong thâm tâm cô đương nhiên rất mong chờ và phấn khích.
Nhưng khi đến sân trường, sự phấn khích trong lòng cô lập tức lắng xuống một chút.
Bởi vì bọn họ ra hơi muộn, mà ở đây có rất nhiều người đã đến giành chỗ trước khi trời tối để xem phim, nên trước sân chiếu phim đã chật kín người, đến mức không thể nhìn thấy màn hình sân khấu.
Trân Trân đi theo Thị Hoài Minh đến phía sau đám đông.
Những người đứng trước mặt Trân Trân đều cao hơn cô, cô có kiễng chân lên cũng không nhìn thấy gì.
Nhưng cô vẫn rất muốn xem phim, vì vậy Trân Trân đã cố gắng hết sức để kiễng chân và vươn đầu lên trên.
Sau đó, ngay khi cô đang nhón chân đến điểm cao nhất, cơ thể cô đột nhiên bay lên không trung.
Vì mọi chuyện diễn ra quá nhanh, Trân Trân giật nảy mình không kịp phản ứng, hai mắt trợn tròn vô cùng sợ hãi.
Chưa hết sợ hãi thì cô phát hiện ra Thị Hoài Minh đang bế mình.
Anh dễ dàng nhấc bổng cô lên chỉ bằng một cánh tay, rồi để cô ngồi lên bả vai phải, dùng cánh tay để đỡ cơ thể cô.
Đây là ở bên ngoài, có rất nhiều người.
Trân Trân không khỏi lo lắng đỏ mặt, tim đập không ngừng.
Cô muốn đi xuống, nhưng lại sợ lời nói của mình sẽ khiến người phía trước quay đầu nhìn lại, nên vỗ nhẹ vào mu bàn tay Thị Hoài Minh, ra hiệu cho anh thả cô xuống.
Thị Hoài Minh không đáp lời cô mà chỉ nói: "Em cứ yên tâm xem đi."
Trân Trân thấy anh không chịu buông mình xuống, đấu tranh trong lòng một hồi, sau đó cũng nín thở ngồi im.
Đằng sau đám đông khổng lồ, trong đêm tối sâu thẳm, Trân Trân ngồi trên bả vai Thị Hoài Minh.
Khuôn mặt đỏ bừng của cô được che dưới một chiếc khăn tay mỏng màu trắng bạc, ánh mắt cô dán vào màn hình chiếu phim, lấp loé những mảnh ánh sáng chập chờn.
Trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.