Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 160

. Chương 160 -
Mười phút sau trở về phòng mình, Trân Trân đóng cửa thở dài một hơi.

Trong lòng Thị Hoài Minh giống như có lửa, cả người cô bị đến toàn thân đều nóng lên, khó thở và tức ngực.

Tạm thời chưa buồn ngủ, Trân Trân ngồi xuống trước bàn viết chữ, che mặt lại một lúc.

Nhưng vừa nghĩ đến lời vừa nãy Thị Hoài Minh nói với cô, còn có anh mắt anh, cô không nhịn được lần nữa đỏ mặt tim run.

Đợi tóc gần như khô rồi, Trân Trân lên giường đi ngủ.

Nhắm hai mắt lại trong đầu vẫn là những hình ảnh kia, bèn kéo ga trải giường che mặt lại.

Một lát sau, lại cuốn ga giường lăn hai vòng.



Ngày chủ nhật hôm sau, Trân Trân dậy sớm như thường ngày.

Thức dậy rửa mặt buộc tóc xong, học thuộc lòng một chút, rồi đi đến phòng ăn ăn sáng.

Thị Hoài Minh kết thúc buổi tập sáng trở về, hai người ngồi xuống ăn cơm sáng.

Trân Trân nói với Thị Hoài Minh: “À, vì em trở về quê, nên đã bỏ lỡ hôn lễ của A Văn. Hai hôm trước đã hẹn cô ấy xong rồi, trưa nay em ở cùng Lý Sảng, ba người bọn em ra ngoài ăn chung bữa cơm.”

Không tính là bù đắp hôn lễ, mà là cô đã trở về, ra ngoài cùng tụ tập một chút.

Thị Hoài Minh không có ý kiến gì, gật đầu nói: “Đi đi.”

Trân Trân ăn hai miếng màn thầu, nhìn Thị Hoài Minh lại hỏi tiếp: “Hôm nay anh làm gì?”

Thị Hoài Minh nói: “Không có chuyện gì, ở nhà dọn dẹp, quét dọn một chút, đọc sách, hoặc tìm Hà Thạc đi đá bóng.”

Trân Trân gật đầu: “Ờ.”



Dù nói là hẹn ăn cơm trưa, nhưng bọn cô cũng sẽ gặp nhau trước thời hạn.

Hôm nay cũng như vậy, ăn sáng xong không bao lâu, Trân Trân mang balo ra ngoài cùng Lý Sảng.

Sau khi Trân Trân đi, Thị Hoài Minh ở nhà dọn dẹp phòng một lượt trước.

Dọn dẹp xong anh cưỡi xe đạp đi ra ngoài một chuyến, sau khi trở về lại đến nhà lão Chu mượn nông cụ như: cuốc, xẻng, bừa cào,...

Sau khi mượn nông cụ về nhà, đặt tất cả bên ngoài nhà.

Anh dùng cuốc đào sơ một khoảng đất trước nhà, đào thành hình chữ nhật.

Sau khi vẽ xong liền cầm xẻng qua, xới toàn bộ đất của mảnh đất hình chữ nhật dọc theo cạnh hình vẽ lên.

Mảnh đất này vô cùng rắn chắc, phải làm cho tơi xốp mới được.

Lúc xới được một nửa, Hà Thạc đi ra từ nhà bên cạnh.

Anh ta rất tò mò, đứng bên cạnh xem một lúc, sau đó lên tiếng hỏi Thị Hoài Minh: “Anh làm cái gì vậy?”

Thị Hoài Minh không nhìn anh ta, tiếp tục xới đất của mình, trả lời anh ta: “Trồng rau.”

Hà Thạc lại nhìn anh một lúc: “Anh đây là dỗ dành vợ đúng không?”

Trái lại Thị Hoài Minh không giấu diếm, nói rất thẳng thắn: “Cậu đoán đúng rồi.”

Trước đây khi Trân Trân vừa đến đây, đã nói với anh mình muốn trồng rau, nhưng đã bị anh gạt bỏ.

Sau này từ sau khi Ngô Đại Phượng đến bắt đầu trồng rau, cô không có việc gì liền chạy đến vườn rau của nhà Ngô Đại Phượng.

Hiện giờ cô và Ngô Đại Phượng qua lại không thân nữa, anh muốn trồng cho cô một vườn rau thuộc về chính cô.

Hà Thạc vẫn đang đứng bên cạnh, nhìn anh xới đất giết thời gian.

Anh ta vừa cười vừa nhìn một lúc, lại lên tiếng nói: “Không ngờ cậu cũng có ngày hôm nay.”

Đúng vậy.

Không ngờ anh cũng có ngày hôm nay.

Anh dùng xẻng xới đất một lượt, lại dùng cuốc đập nát hết mấy cục đất, cũng đã đến buổi trưa rồi.

Anh về nhà tắm rửa một lượt, rồi cùng Hà Thạc đến phòng ăn ăn cơm.

Ăn cơm xong lại tiếp tục dùng bừa cào cào đất.

Sau khi cào đất xong liền vun thành luống, rắc hạt giống đã mua về vào đất và trồng rau giống vào theo từng luống.

Hạt giống và rau giống có thể mua anh đều mua về hết, mỗi loại đều chiếm một mảnh đất nhỏ.



Buổi trưa sau khi Trân Trân và Lý Sảng ra ngoài, ở ngoài gặp được A Văn.

Ba người gặp nhau tìm chỗ đi dạo một chút trước, sau đó lúc mặt trời lên cao, liền đến quán ăn cơm.

Sau khi ba người vào quán đã yêu cầu một căn phòng nhỏ.

Gọi thức ăn xong, Trân Trân lấy một túi giấy đỏ xếp rất ngay ngắn từ trong balo của mình ra.

Cô đưa túi giấy đỏ đến trước mặt A Văn, cười nói: “Tôi tự thêu hoa tự làm ra, tặng cô làm qua tân hôn, hi vọng cô không chê.”

“Cái gì thế?” A Văn cười nhận lấy, trực tiếp mở túi giấy đỏ ra.

Mở túi ra, chỉ thấy bên trong có một cái khăn lụa trắng như tuyết, trên khăn lụa có thêu đóa tịnh đế liên.

A Văn xem xong khăn lụa rất yêu thích, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ cười hỏi: “Thật sự là tự cô làm sao?”

Trân Trân gật đầu với cô ấy: “Vải và chỉ là tôi mua.” Cô nhờ Thị Hoài Minh mua giúp mình.

Lụa này chỉ này đều là đồ tốt, sao A Văn chê được chứ.

Đặc biệt đây còn là tự tay Trân Trân làm ra, cô ấy càng vô cùng yêu thích.

Cô ấy lại xem một lúc, sau đó xếp khăn lụa bỏ lại vào túi giấy, thích thú nói: “Vẫn là Tiểu Miên Hoa tốt với tôi nhất.”

Lý Sảng trực tiếp liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Ý em là chị không tốt với em sao?”

A Văn nhìn về phía Lý Sảng cười nói: “Ôi trời, chị xem chị lại ghen rồi, thật sự là một bình giấm.”

“...” Lý Sảng nhịn không được đưa tay đánh cô ấy.
Bình Luận (0)
Comment