.
Chương 162 -
Thị Hoài Minh không có vẻ mặt đặc biệt gì, chỉ hỏi: “Em muốn ra ngoài làm việc sao?”
Trân Trân gật đầu với anh, nhưng lại không chắc chắn nói: “Nhưng em cũng không biết em có được không….”
Thị Hoài Minh nói thẳng: “Có lẽ không sao đâu.”
Nhìn cô, thêm sức mạnh cho cô: “Lấy trình độ văn hóa của em hiện giờ, ứng phó công việc hằng ngày hoàn toàn không có vấn đề. Em ở nhà bán giá giúp mẹ nhiều năm như thế, có kinh nghiệm bán hàng, được mà.”
Trân Trân bị anh nói làm hai mắt phát sáng: “Thật sự sao?”
Thị Hoài Minh gật đầu: “Tất cả mọi việc khó khăn nhất đều là mở đầu, sẽ có các kiểu lo lắng, nhưng chỉ cần bước một bước ra khỏi phần mở đầu đó, tiếp theo sẽ rất dễ dàng. Đúng lúc Lý Sảng cũng ở cửa hàng thực phẩm phụ, cô ấy có thể dẫn dắt em.”
Nhịp tim trong lòng ngực của Trân Trân lại đập nhanh.
Mắt cô nhìn chằm chằm Thị Hoài Minh đầy mong chờ: “Vậy… Anh có năng lực giúp em lấy được công việc này không?”
Thị Hoài Minh lại gật đầu với cô, kiên định nói: “Chuyện nhỏ.”
Nghe được lời này, trong nháy mắt cả gương mặt Trân Trân đều vui vẻ.
Cô mím môi cũng không giấu được ý cười hiện lên trên khóe môi và đôi mắt, liền mỉm cười như vậy, với đũa gắp mấy miếng thịt vào bát Thị Hoài Nam.
Nhìn cô như vậy, Thị Hoài Nam cũng bật cười.
Ý cười trên mặt anh giống như rất nhẹ nhàng, lan tràn nơi đáy mắt.
Anh gắp miếng thịt Trân Trân gắp cho mình, đưa vào miệng chậm rãi nhai, ánh mắt khẽ rơi trên gương mặt Trân Trân.
Cùng Thị Hoài Minh nói xong việc ra ngoài đi làm, Trân Trân vừa vui vẻ lại chờ mong.
Đương nhiên trong nội tâm cô vẫn rất lo lắng, sợ mình không có cách nào đảm nhiệm, trong lòng có áp lực liền muốn nhanh chóng nâng cấp bản thân, thế là mấy ngày kế tiếp, cái gì cô cũng không nghĩ, dồn tất cả sức lực và tinh thần lên trên vấn đề học tập.
Nắm giữ tri thức nhiều thêm một chút, trong nội tâm cô sẽ cảm thấy mạnh mẽ hơn một chút.
Chạng vạng tối thứ tư.
Lúc Thị Hoài Minh rửa tay cầm đũa nói với Trân Trân: "Chuyện công việc đã sắp xếp xong xuôi rồi."
Nghe nói như thế, Trân Trân quay đầu nhìn về phía anh, "Thật sao?"
Thị Hoài Minh cầm đũa gật đầu với cô, "Ừm."
Trân Trân nhịn không được hưng phấn, không thể che hết sự vui vẻ trên mặt, quay người đi ra bên ngoài, giọng nói thanh thúy: "Ăn cơm."
Mỗi lần thấy cô vui vẻ như vậy, Thị Hoài Minh cuối cùng sẽ nhịn không được cùng cười theo.
Anh cầm đũa đi ra bên ngoài, cùng Trân Trân ngồi xuống bên bàn ăn cơm.
Anh vươn tay đưa đũa cho Trân Trân, lại tiếp tục nói: "Thừa dịp A Văn còn chưa đi mấy ngày nay, trước mắt em đi qua theo cô ấy học tập một chút, thích ứng một chút. Đợi đến tuần sau cô ấy đi rồi, em có thể trực tiếp đảm nhiệm."
Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh, nghiêm túc gật đầu, "Được rồi."
Bất kể như thế nào, cô đều muốn bước thật chắc bước đầu tiên.
Cô tin tưởng chỉ cần chăm chỉ cố gắng, cô hẳn là có thể đảm nhiệm tốt công việc này.
Đương nhiên tự cổ vũ và động viên bản thân cũng không thể khiến tất cả khẩn trương và áp lực trong lòng biến mất hết được.
Sau khi ăn xong cơm tối, cô lập tức liền đi sát vách tìm Lý Sảng.
Thị Hoài Minh không có việc gì, cùng đi với cô.
Hà Thạc mở cửa để hai người bọn họ vào nhà.
Lý Sảng dẫn Trân Trân đi vào trong phòng nói chuyện, Thị Hoài Minh và Hà Thạc ở bên ngoài.
Rót nước, ngồi xuống trên ghế sa lon.
Hà Thạc nói với Thị Hoài Minh: "Tại sao tôi cảm thấy bây giờ cậu như cái đuôi của cô ấy vậy."
Thị Hoài Minh: "..."
Anh yên lặng bưng chén nước lên, lúc uống nước, ánh mắt lơ đãng đảo qua ảnh chụp treo trên tường.
Hà Thạc nhìn anh cười, cũng bưng chén lên uống nước.
Trong phòng.
Lý Sảng nghe Trân Trân nói xong chuyện công việc, trong mắt đầy vui mừng nói: "Thì ra người bổ sung vào chỗ trống của A Văn là em hả?"
Trân Trân gật đầu với cô ấy, "Trước đó còn chưa xác định được, cho nên em không nói với mọi người."
Lý Sảng cười, lại hỏi: "Là chủ ý của Thị Hoài Minh sao?"
Trân Trân lắc đầu, "Là chủ ý của em, chính em muốn đi, cho nên mới nhờ anh ấy giúp một chút."
Lý Sảng cảm thấy rất vui vẻ, "Được lắm, hiện tại cũng đã có ý tưởng có chủ ý như thế."
Trân Trân nói: “Em cũng muốn hòa nhập vào xã hội, tạo ra giá trị thuộc về mình."
Lý Sảng thay đổi cách nhìn về cô, "Tư tưởng cũng khác xưa rồi."
Vừa nói vừa phụ họa, "Đúng vậy, phụ nữ và đàn ông đều có thể ra xã hội để tạo ra giá trị."
Trân Trân cười, "Về sau em đã có thể cùng chị đi làm tan việc rồi."
Lý Sảng: "Sáng mai chúng ta cùng đi."
Trân Trân: "Ừm!"
Một đêm này, Trân Trân đều ở trong sự hưng phấn.
Ban đêm nằm ở trên giường đi ngủ, trong đầu tất cả đều là đủ loại tưởng tượng khi đi làm.
Cô vừa hưng phấn vui mừng, lại vừa khẩn trương có áp lực, thế là vui mừng một hồi, lại tự cổ vũ bản thân một hồi.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy hoảng hốt, cảm giác mình đi đến một bước hôm nay cứ giống như đang nằm mơ.