.
Chương 181 -
Đối với Trân Trân mà nói, những chuyện này đều không phải cái gì lớn lao.
Đương nhiên cô không coi ra gì, chỉ cười nói: "Giữa cháu và chị dâu Lý Sảng không có gì phải khách sáo đâu ạ."
Bà Hà mỉm cười tán dương Trân Trân: "Cháu đúng là một người tốt."
Từ trước đến giờ Lý Sảng luôn là một người phụ nữ có chút kiêu ngạo, không thích gần gũi với người khác, cũng chẳng bao giờ phải tốn tâm sức cho ai. Nếu Trân Trân và cô ấy có thể hợp nhau đến thế, vậy thì cũng không cần phải nghi ngờ gì nữa, chắc chắn cách làm người của cô cũng khỏi phải bàn rồi.
Đứng đấy hàn huyên vài câu, Trân Trân lại hỏi bà Hà: "Bác ăn tối chưa ạ?"
Bà Hà còn chưa kịp lên tiếng trả lời, Hà Tử Nhiên ở bên cạnh đã lớn tiếng nói: "Ăn rồi ạ, ăn ở nhà ăn."
Trân Trân nhìn cậu nhóc, bật cười: "Có muốn tới nhà thím ăn thêm chút nữa hay không?"
Hà Tử Nhiên rất muốn ăn, nhưng lại sờ lên bụng nói: "Thím, cháu no rồi, ăn không nổi nữa."
Bà Hà mỉm cười xoa đầu Hà Tử Nhiên.
Bà ấy thấy Trân Trân đang bưng đồ trong tay, hơn nữa cô vẫn còn chưa ăn tối, nên không nhiều lời nói chuyện với Trân Trân nữa, vội vàng gọi cô: "Cháu mau về nhà ăn cơm đi, tôi cũng phải về nhà đây."
Trân Trân trả lời: "Được ạ, nếu bác có cần giúp đỡ cái gì thì cứ qua sát vách tìm cháu là được."
Bà Hà vẫn cười nói câu kia: "Thật sự rất cảm ơn cháu."
Nói dứt lời với bà Hà, Trân Trân lập tức bưng củ cải khô vào nhà.
Vào đến nhà cô đặt củ cải lên kệ, sau đó xoay người đi vào phòng bếp rửa tay.
Thị Hoài Minh đã dọn cơm lên bàn ăn xong, anh vào trong bếp lấy đũa, nói chuyện với Trân Trân: "Có phải là mẹ của Hà Thạc không?"
Trân Trân gật đầu, nhẹ nhàng vẩy vẩy nước trên tay: "Chắc là đến phục vụ chị dâu Lý Sảng ở cữ."
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Thị Hoài Minh nói: "Kiến thức về chuyện này nhiều thật đấy."
Trân Trân quay đầu liếc nhìn anh một cái, cười hỏi: "Anh học được bao nhiêu rồi?"
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Thị Hoài Minh đưa đũa cho Trân Trân, mở miệng nói tiếp: "Sau khi mang thai, sẽ có nhiều loại triệu chứng khác nhau, hoàn cảnh của mỗi người cũng không giống nhau, triệu chứng thường thấy nhất là nôn nghén, sau đó là tâm trạng, tính nết tính tình của con người ta cũng bị ảnh hưởng, ví dụ như nhạy cảm dễ khóc, hay là dễ cáu giận khó chịu, cho nên bất kể là về phương diện dinh dưỡng thể chất hay là phương diện tình cảm, cũng đều phải chăm sóc thật cẩn thận."
Trân Trân đưa tay nhận lấy đũa: "Còn có gì nữa?"
Thị Hoài Minh: "Phần sau khi sinh con anh vẫn đang học."
Trân Trân bật cười nhìn anh, không tiếp tục hỏi thêm câu nào nữa.
Ánh nắng mặt trời đâm xuyên qua màn sương mù buổi sáng.
Bởi vì Lý Sảng mới sinh con không thể đi làm nên hôm nay Trân Trân đã đi đến cửa hàng bán thực phẩm phụ một mình.
Người quản lý của cửa hàng thực phẩm phụ đã tìm được người tạm thời thay thế công việc của Lý Sảng, mọi thứ trong cửa hàng cũng không khác nhiều so với trước đây.
Trân Trân vẫn giống như bình thường, làm tốt công việc của mình ở quầy hàng.
Đến lúc tan làm cũng không có Lý Sảng đi cùng, nên cô lại tự xách túi về nhà một mình.
Đây đều là những việc mà cô đã làm quen dần, một mình cũng có thể rất thong dong thoải mái, không có chút lo lắng bất an nào.
Mà vừa xách túi đến cổng đại viện, Trân Trân đã trông thấy Đại Bạch vẫn ngồi đợi mình như trước.
Thấy Trân Trân đã trở về, Đại Bạch chạy như bay đến trước mặt cô, vẫy đuôi với cô một lúc rồi đi vào sân cùng với cô.
Về nhà nấu ăn hoặc đến nhà ăn để mua cơm, đều tùy thuộc vào tâm trạng trong ngày.
Vì chủ nhật đã bận bịu cả ngày ở nhà nên hôm nay Trân Trân không muốn nấu cơm nữa, vì vậy cô mang hộp cơm và phiếu cơm đi đến nhà ăn.
Bởi vì Lý Sảng cần người chăm sóc ở bệnh viện nên hôm nay Hà Thạc đã xin nghỉ phép không đến lớp.
Sau khi tan học, Thị Hoài Minh và lão Chu cùng nhau về nhà.
Lão Chu vô cùng khó hiểu nói: "Vợ của Hà Thạc sinh con mà cứ như làm đi đánh trận ấy, ngay cả lớp cũng không thèm tới học. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người đặt chuyện sinh con lên đầu như vậy đấy."
Thị Hoài Minh nghe vậy thì nói: "Sinh con là một sự kiện trọng đại trong gia đình, đây là lẽ đương nhiên mà."