Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 183

. Chương 183 -
Mặc dù rất thích đứa bé thơm mềm như sữa này, nhưng Trân Trân vẫn chỉ bế một lát rồi đặt xuống.

Cô đặt đứa bé trở lại bên cạnh Lý Sảng, lại hỏi Lý Sảng: "Chị dâu, anh chị đã đặt tên cho đứa nhỏ chưa?"

Lý Sảng liếc đứa nhỏ một cái, giọng điệu dịu dàng nói: "Nào, nói cho thím biết nhé, bé nhà chúng ta tên là Hà Tử Ngôn."

Trân Trân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gọi đứa bé hai tiếng: "Hà Tử Ngôn."

Lý Sảng và Trân Trêu trêu chọc Hà Tử Ngôn một lúc, chợt nghe thấy Hà Thạc nói ngoài cửa phòng: "Chị dâu Ngô tới thăm em này."

Nghe nói như thế, cả Lý Sảng và Trân Trân đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy Ngô Đại Phượng đang đứng ở ngoài cửa.

Nghe âm thanh bên ngoài, có vẻ lão Chu cũng đến đây.

Ngô Đại Phượng và Lý Sảng vừa quen biết đã cãi nhau một trận, từ đó về sau không ai thèm để ý ai, nước sông không phạm nước giếng. Mãi đến sau này thời gian thay đổi, hàng xóm mỗi ngày cúi đầu không gặp ngẩng đầu lại thấy, không thể tránh né mãi được nên quan hệ giữa hai người cũng nới lỏng một chút, khi gặp mặt còn có thể đơn giản chào hỏi một tiếng.

Mà cho dù giữa Ngô Đại Phượng và Lý Sảng có xảy ra chuyện gì, thì mối quan hệ của lão Chu và Hà Thạc vẫn không bị ảnh hưởng, vì vậy lão Chu đưa Ngô Đại Phượng đi cùng đến thăm Lý Sảng một chút, đây cũng là chuyện thường tình.

Thấy Ngô Đại Phượng đi vào, Lý Sảng nhìn cô ta một cái, khách sáo gọi một câu: "Chị dâu Ngô."

Ngô Đại Phượng cũng vô cùng khách sáo, cười nói: "Nghe nói em đã xuất viện về nhà nên chị tới thăm một chút."

Nói rồi đi đến bên giường, vừa cười vừa hỏi: "Em lại sinh thêm một đứa con trai đúng không?"

Vừa mới sinh xong nên giọng điệu của Lý Sảng dịu dàng hơn nhiều so với bình thường: "Đúng vậy, em muốn có con gái nhưng không sinh được."

Ngô Đại Phượng biết thừa Lý Sảng vẫn luôn chướng mắt cô ta, hơn nữa cô ta tới đây cũng vì mặt mũi của lão Chu, nên Ngô Đại Phượng không ngồi cũng không chạm vào đứa trẻ, mà chỉ đứng bên giường nhìn đứa trẻ nói: "Sinh con trai là tốt rồi, càng nhiều con trai càng có phúc."

Lý Sảng cười một tiếng nói: "Sinh con trai thì có phúc gì đâu chị? Em nói cho chị biết, bình thường sinh càng nhiều con trai thì càng kém phúc đức…"

Vốn dĩ những lời này là suy nghĩ thật lòng của Lý Sảng, nhưng Trân Trân lại nắm lấy cánh tay cô ấy, lắc nhẹ vài cái, lúc này Lý Sảng mới chú ý thấy sắc mặt của Ngô Đại Phượng đã thay đổi, nên vội vàng thay đổi giọng điệu nói: "Chị dâu, chị đừng nhạy cảm quá, em đang nói bản thân em thôi mà."

Càng nói đừng nhạy cảm, trong lòng lại càng không thoải mái hơn.

Nhưng Ngô Đại Phượng còn chưa kịp nói gì, bà Hà đã bưng cơm ở cữ bước vào.

Vừa vặn nhân cơ hội này, Ngô Đại Phượng nhanh chóng mở miệng nói với Lý Sảng: "Vậy em mau ăn cơm trước đi, chị không làm phiền em nữa."

Lý Sảng cũng không thèm giữ cô ta lại thêm, nói thẳng một câu: "Vậy chị dâu đi thong thả nhé."

Ngô Đại Phương đáp lại một tiếng, sau đó lập tức đi ra ngoài, chào hỏi Hà Thạc rồi gọi lão Chu đi về nhà.

Sau khi rời khỏi cổng nhà của Lý Sảng, lão Chu hỏi cô ta: "Sao lại nhanh như thế?"

Ngô Đại Phượng nói: "Trước giờ em với cô ta vốn không hợp nói chuyện cùng nhau, không nhanh chút thì ai biết sẽ xảy ra chuyện gì ở đó nữa?"

Lão Chu chăm chú nhìn về phía Ngô Đại Phượng: "Lại làm sao?"

Ngô Đại Phượng nói: "Thế mà cô ta lại cố ý ghê tởm em, nói sinh càng nhiều con trai thì càng kém phúc khí. Em sinh được bốn thằng con trai, trong thôn gặp ai cũng có thể ngẩng cao đầu. Ai gặp bốn bé con nhà mình mà chẳng nói Ngô Đại Phượng có bản lĩnh sinh con trai? Đây là lần đầu tiên em nghe có người nói sinh càng nhiều con trai càng kém phúc khí, anh xem ý của cô ta là gì đây?"

Lão Chu cảm thấy rất phiền phức: "Được rồi được rồi, em nói chuyện với cô ta ít hơn là được."

"Em còn lâu mới muốn nói chuyện nhiều với cô ta."

Lý Sảng phải ăn cơm nên Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng không ở lại lâu.

Sau khi Ngô Đại Phượng và lão Chu rời đi được một lúc, cô cũng ra ngoài gọi Thị Hoài Minh về nhà.

Về đến nhà, cả hai tắm rửa sạch sẽ rồi đi ngủ.

Hai người ngồi trên đầu giường, Thị Hoài Minh ôm Trân Trân vào lòng, cầm một quyển sách trong tay đọc truyện cho cô nghe.

Trân Trân lắng nghe một lúc, chợt quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh nói: "Đứa bé mới sinh thật đáng yêu."

Thị Hoài Minh nghe vậy thì ngừng đọc, cũng nhìn về phía cô: "Em cũng muốn có sao?"

Trân Trân nhìn vào mắt anh, im lặng một lúc rồi gật đầu: "Ừm, em muốn."

Nghe vậy, Thị Hoài Minh dứt khoát gập sách lại rồi đặt sang một bên, sau đó kéo chăn ở một bên tới nói: "Nào, lại đây."

Chuyện này và chuyện cô nói hoàn toàn không giống nhau, Trân Trân đẩy anh một cái: "Chúng ta đã thỏa thuận ba ngày một lần rồi."

Đêm hôm trước đã không tuân theo thoả thuận rồi!
Bình Luận (0)
Comment