Thị Hoài Minh nhìn cô một hồi rồi nói: "Ngoại trừ có chút lười biếng thì không có gì là không bình thường hết."
Con người mà, đôi lúc lười biếng cũng là chuyện bình thường.
Trân Trân gật đầu: "Vậy à."
Thấy cô như vậy, Thị Hoài Minh tự nhiên lại hỏi: "Sao vậy? Có phải là có vấn đề gì không?"
Trân Trân vội vàng lắc đầu: "Em cũng cảm thấy gần đây mình có chút lười biếng."
Thị Hoài Minh: "Vậy em hãy nghỉ ngơi nhiều hơn đi."
Trân Trân lại gật đầu với anh.
Bởi vì lười biếng, nên sau khi cơm nước xong xuôi Trân Trân cũng không học cùng Thị Hoài Minh nữa.
Cô ở trong nhà nghỉ ngơi một hồi, đến giờ ra ngoài thì giữ vững tinh thần, cùng Lý Sảng đi làm.
Trước khi Lý Sảng nói ra, Trân Trân cảm thấy mình cũng không có gì bất thường, nên không để ý nhiều đến bản thân, nhưng từ sau khi Lý Sảng hỏi cô có thai hay không vào buổi trưa, thì buổi chiều cô đứng sau quầy hàng lại càng cảm thấy mệt mỏi khắp người.
Năm trước các gia đình đều tích trữ nhiều đồ đạc trong nhà, nên bây giờ không còn nhiều người đến các cửa hàng thực phẩm phụ để mua đồ nữa.
Trân Trân ở sau quầy một lúc, suy nghĩ về những gì Lý Sảng đã nói với mình, sau khi do dự một lúc, cô đến gặp quản lý Lưu để xin nghỉ phép, nhờ Lý Sảng trông quầy hàng giúp mình một chút rồi đi đến bệnh viện một mình.
Mục đích cô đến bệnh viện rất rõ ràng, là để trực tiếp lấy máu kiểm tra xét nghiệm.
Sau khi có kết quả xét nghiệm, cô cầm tờ giấy xét nghiệm đến phòng khám bệnh tìm bác sĩ.
Khi đưa tờ giấy xét nghiệm cho bác sĩ, trái tim Trân Trân không nhịn được mà đập nhanh hơn.
Nhưng bác sĩ rất bình tĩnh, nhìn tờ xét nghiệm của cô rồi nói một cách bình thường: “Cô có thai rồi.”
Mặc dù trong lòng đã chuẩn bị sẵn nhưng khi nghe thấy lời bác sĩ nói, nhịp tim của Trân Trân vẫn không khỏi đập nhanh hơn.
Cô không nói gì, bác sĩ nhìn cô nói tiếp: “Ba tháng đầu phải cẩn thận, không vận động mạnh, không làm chuyện đó…”
Sau khi ra khỏi bệnh viện, cầm tờ giấy xét nghiệm trên tay, tốc độ nhịp tim của Trân Trân vẫn chưa hạ xuống.
Thấy chưa đến giờ tan làm, cô gấp tờ giấy xét nghiệm lại cho vào túi rồi quay lại làm việc.
Sau khi đến quầy, Trân Trân đặt túi xuống.
Lý Sảng nhỏ giọng hỏi cô: "Thế nào rồi?"
Khoé miệng Trân Trân cong lên ý cười, gật gật đầu với Lý Sảng.
Nhìn thấy biểu lộ của Trân Trân, khoé miệng Lý Sảng cũng bất giác cong lên.
Hai người họ không nói nhiều về chuyện mang thai trong cửa hàng, trên đường đi làm về, Lý Sảng nói với Trân Trân: "Không cần quá lo lắng, chị đã sinh hai đứa rồi, gặp phải chuyện gì em cũng có thể đến hỏi chị."
Trân Trân gật đầu với cô ấy: "Được, chị dâu."
Lý Sảng cười nói: "Không biết em có nôn hay không, nhưng không có thì cũng tốt."
Trân Trân nghĩ một lúc: "Bây giờ em chỉ cảm thấy lười biếng, không thể ngửi được mùi khói dầu và không thể ăn những thứ nhiều dầu mỡ."
Lý Sảng: “Vậy thì ăn thanh đạm đi, ba qua ba tháng đầu là được rồi.”
Trân Trân: "Ừm."
Tiếp theo, Lý Sảng nói với Trân Trân về những phản ứng khác nhau của cô ấy khi mang thai Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn.
Nói xong những lời này, Lý Sảng lại nghĩ đến điều gì đó, lập tức hỏi Trân Trân: "Đến lúc em sinh thì ai chăm sóc em trong thời gian ở cữ?"
Mặc dù vẫn còn hơi sớm để nói điều này, nhưng nói trước vẫn sẽ tốt hơn.
Trân Trân nhìn Lý Sảng nói: "Mẹ chồng em sẽ tới."
Có người tới chăm sóc cũng không phải vấn đề gì lớn.
Lý Sảng gật đầu: "Vẫn là cần phải có người đến giúp đỡ chăm sóc một chút mới được, dù sao Thị Hoài Minh cũng phải tham gia các lớp học và huấn luyện, thời gian có thể ở nhà chăm sóc cũng có hạn, sẽ dễ dàng hơn nếu có một người thêm người."
Trân Trân mở miệng đáp lại: "Vâng."
Trân Trân không muốn ngửi thấy mùi dầu mỡ, vì vậy cô lại đến nhà ăn để mua cơm.
Chờ Thị Hoài Minh tan học trở về, cô chào anh một tiếng rồi đi vào bếp lấy thức ăn đã được hâm nóng ra.
Thị Hoài Minh vào bếp rửa tay, cũng cầm đũa lên.
Trân Trân ngồi xuống bàn, nhận đôi đũa từ tay anh nói: "Em đã lấy món mặn cho anh."
Thị Hoài Minh không quan trọng: "Em muốn ăn cái gì thì lấy cái đó là được."
Trân Trân dùng đũa ăn một miếng cơm: "Em không để anh cũng ăn thanh đạm như vậy được."
Cả hai ngồi ăn cùng nhau, tùy tiện nói chuyện vài câu.
Khi sắp ăn xong, Trân Trân lại nhìn về phía Thị Hoài Minh, đột nhiên có chút do dự không nói nên lời.
Thị Hoài Minh bắt gặp ánh mắt của cô, nhìn cô một lúc, cảm giác được cô có chuyện gì đó muốn nói.
Lúc Trân Trân hạ mắt xuống rồi lại ngước lên nhìn về phía anh, Thị Hoài Minh nhìn Trân Trân hỏi một câu: "Có phải em có chuyện gì không?"
Nghĩ đến việc lúc trưa Trân Trân hỏi anh thấy cô có gì khác thường không, Thị Hoài Minh đột nhiên cảm thấy có chút bất an, trong lòng thấp thỏm không yên.
Trân Trân không trả lời anh ngay lập tức, Thị Hoài Minh càng nhìn Trân Trân càng lo lắng hơn.
Trân Trân không nói gì.
Một lúc sau, cô lấy từ trong túi ra một tờ giấy và đưa đến trước mặt Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh khẽ nhíu mày, cầm tờ giấy lên mở ra, chỉ thấy là một tờ giấy xét nghiệm của bệnh viện.
Thị Hoài Minh đọc xong không hiểu lắm, ngẩng đầu lên hỏi Trân Trân: "Sao vậy? Em bị ốm à?"
Trân Trân thấy anh rất lo lắng, vì vậy cô cũng không trêu chọc anh nữa, nhìn anh nhỏ giọng thì thầm: "Em có thai rồi."
Thị Hoài Minh nghe nói như thế, cả người bỗng dưng sững sờ.
Sau đó anh cúi đầu nhìn tờ giấy xét nghiệm trong tay, sau đó lại nhìn về phía Trân Trân: "Thật sao?"
Trân Trân nhìn anh nói: "Em đến bệnh viện làm xét nghiệm máu, chắc không sai được đâu…"
Thị Hoài Minh đột nhiên muốn cười, nhưng ngay lập tức lại nhướng mày để nhịn xuống.
Nhưng anh căn bản không nhịn được, chỉ chịu đựng được một lúc, sau đó trên lại toàn là vẻ muốn cười mà lại không thể nhịn được.
Nhìn thấy vẻ vui mừng không thể kiểm soát trên khuôn mặt anh, Trân Trân bị chọc đến mức bật cười thành tiếng.
Cô nhìn Thị Hoài Minh, cười hỏi: "Sao anh lại cười như vậy?"
Thị Hoài Minh ngước mắt lên nhìn cô, trong mắt hiện lên ý cười: "Em nghĩ thế nào?"