Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 196

. Chương 196 -
Khi đang ăn, cô ta đột nhiên đẩy một đĩa thức ăn đến trước mặt Trân Trân, nhìn Trân Trân nói: "Sao em ăn cơm giống mèo thế, bây giờ em đang là phụ nữ mang thai, kể cả bản thân không muốn ăn thì cũng phải ăn vì đứa bé trong bụng một chút chứ."

Trân Trân nhìn cô ta cười một chút, vừa định mở miệng nói chuyện thì Thị Hoài Minh đã chen vào nói trước: "Chị hai, cái này quá ngọt, Trân Trân cô ấy không ăn được."

Thị Hoài Hà sửng sốt một chút: "Tại sao lại không thể ăn ngọt? Ở nông thôn muốn ăn ngọt còn chẳng có nữa là."

Thị Hoài Minh nói: "Ăn vào sẽ không được thoải mái."

Thị Hoài Hà có chút xấu hổ cười nói: "Chị có lòng tốt mà nhầm lẫn chút."

 

Sau đó, cô ta lại tiếp tục nói với Trân Trân: "Vậy cái này cô không ăn, cái kia cũng không ăn, bảo sao bụng lại nhỏ như thế, nhìn không giống sắp sinh gì hết. Đã chuẩn bị làm mẹ rồi, nên suy nghĩ cho con mình một chút, không thể chủ quan vậy đâu."

Hôm qua Trân Trân mới kể cho Thị Hoài Minh nghe chuyện bị chê bụng nhỏ.

 

Đương nhiên Thị Hoài Minh cũng không quên, liền tiếp lời Thị Hoài Hà nói: "Mẹ khỏe thì con mới khoẻ, bây giờ Trân Trân và con đều rất khoẻ mạnh, không sao đâu chị, không cần thiết phải ăn đồ mình không muốn ăn."

Thị Hoài Hà nghe vậy thì nghẹn lời.

Cô ta quay đầu nhìn Thị Hoài Minh một chút, sau đó nhỏ giọng nói: "Em làm gì vậy, chị cũng đâu nói chuyện với em..."

Thị Hoài Minh tiếp tục trả lời một cách chân thành: "Chị hai, chị nói chuyện thì tất nhiên em phải trả lời rồi."

Thị Hoài Hà: ".."

Nhìn thấy sự thay đổi trên khuôn mặt Thị Hoài Hà, Trân Trân vội vàng cúi đầu ăn, không để mình biểu lộ thêm bất kỳ biểu cảm nào.

Chung Mẫn Phân ở bên cạnh không nói chuyện, chỉ coi mình là người tàng hình.

Lúc đầu được ăn ngon Thị Hoài Hà cảm thấy rất vui vẻ, nhưng vì mấy lời này mà bây giờ cô ta không vui nổi nữa.

Trong lòng cô ta hoảng hốt, sau đó cũng không nói thêm gì, ăn tối xong lập tức trở về phòng.

Thị Hoài Minh đứng dậy dọn dẹp bát đĩa, Trân Trân và Chung Mẫn Phân cũng đứng dậy muốn giúp anh.

Tất cả đều không ai chịu ngồi im một chỗ, thế là một người cọ nồi một người rửa chén, người còn lại thì cầm chổi quét rác.

Sau khi dọn dẹp xong, Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân ngồi nói chuyện một lúc.

Bởi vì Chung Mẫn Phân vừa đến, đương nhiên Trân Trân và Thị Hoài Minh đều muốn bà yên lòng, Trân Trân nói với bà: "Mẹ, hai ngày hôm nay con và anh ba đều bận rộn, chờ đến chủ nhật bọn con đưa mẹ và chị hai đi may bộ quần áo mới nhé."

Chung Mẫn Phân không quan tâm đến những thứ này: "Cũng không phải đến ăn Tết, mẹ không muốn, mẹ mang quần áo đến đây hết rồi."

Trân Trân cười nói: "Đây là điều nhất định phải làm, mẹ đã tới đây thì phải an tâm ăn ngon mặc đẹp, không cần lo lắng về bất cứ điều gì khác đâu ạ."

Một nhà ba người trò chuyện vui vẻ hòa thuận, Chung Mẫn Phân luôn mỉm cười hớn hở.

Trước khi đến thành phố, bà ở nhà vẫn thỉnh thoảng có chút lo lắng, sợ Trân Trân và Thị Hoài Minh không hợp nhau, sợ Trân Trân bị Thị Hoài Minh làm tổn thương, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ của Thị Hoài Minh đối với Trân Trân, bà mới hoàn toàn yên tâm.

Từ trước đến nay Trân Trân vẫn luôn tốt với bà, bà và Trân Trân đều cùng một lòng.

Sau khi nói chuyện xong, Chung Mẫn Phân bảo Thị Hoài Hà vào phòng tắm tắm rửa trước.

Sắc mặt của Thị Hoài Hà vẫn rất khó coi, chỉ hơi bình tĩnh chứ không có chút vui vẻ nào.

Đương nhiên Chung Mẫn Phân có thể nhìn thấy cảm xúc của cô ta, thế là nhìn Thị Hoài Hà nói: "Mẹ đã bảo con nói ít thôi, nhưng con vẫn không vâng lời, ở đây không phải là nông thôn, không phải là nơi con có thể làm nhà làm chủ mà quản cái này cái khác, con thành thật một tí có sao đâu?"

Bị Chung Mẫn Phân nói như vậy, gần như toàn bộ cảm xúc của Thị Hoài Hà đều được bộc lộ ra ngoài.

Cô ta nhịn một lúc cũng không chịu nổi nữa, lớn tiếng nói: "Con nói cái gì? Tại sao con lại không thành thật? Con chỉ muốn nó ăn nhiều hơn tí cũng không được sao? Thằng ba bây giờ có vợ rồi cũng quên mất chị hai của nó rồi đúng không? Lâm Trân Trân kia là cái thá gì chứ? Con căn bản không thể nhìn nổi nó, nó không xứng với Hoài Minh tí nào hết, bây giờ Hoài Minh coi nó như bảo bối ấy."

Chung Mẫn Phân nói: "Con không thích thì là do mắt nhìn người của con không tốt, nàng dâu mẹ con đã nhìn trúng sẽ không bao giờ tệ cả."

Thị Hoài Hà nghe nói như thế, trong lòng càng cảm thấy tức giận hơn, lồng ngực cô ta phập phồng thở gấp nói: "Con thật sự không hiểu nổi, tại sao tất cả mọi người đều bênh vực nó vậy? Con không phải con người đúng không? Con đáng chết, đáng bị khinh bỉ đúng không? Con mới là con gái ruột của mẹ, là chị hai ruột của Hoài Minh, rốt cuộc là Lâm Trân Trân thân với hai người hơn hay là con thân với hai người hơn vậy?"

Chung Mẫn Phân nói thẳng: "Nếu con cứ muốn đến việc tranh cãi về những điều này, muốn lấy cái danh chị hai chồng của mình làm giá đỡ thì con đáng bị như vậy!"

Thị Hoài Hà nghe thấy lời này, hai mắt lập tức trừng lên, lớn tiếng nói: "Mẹ!"

Chung Mẫn Phân không để ý đến cô ta, tắm rửa xong trước rồi quay về phòng.

Có tiếng động lớn, Trân Trân và Thị Hoài Minh ở trong phòng cũng nghe được âm thanh.

Biết Thị Hoài Hà đang có tâm sự, Trân Trân nhỏ giọng thì thầm với Thị Hoài Minh: "Anh không định đi dỗ dành chị hai của anh sao?"

Thị Hoài Minh nói: "Không sao đâu, từ nhỏ chị ấy đã có tính cách nóng nảy rồi, dễ giận dễ quên thôi."

Trân Trân nắm lấy tay Thị Hoài Minh, siết chặt, nhìn anh một lúc rồi nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh."

Kể từ khi anh nói thay cô trên bàn ăn, đáp trả lời Thị Hoài Hà nói thì trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng ấm áp, ấm áp cho đến tận bây giờ.

Thị Hoài Minh khẽ lật bàn tay lên, đặt tay cô vào trong lòng bàn tay mình: "Cảm ơn cái gì? Đây không phải là điều anh nên làm sao?"

Thấy Trân Trân khẽ mỉm cười không nói gì, anh còn nói thêm một câu: “Chỉ cần em không để trong lòng là được.”

Bình Luận (0)
Comment