Trên đường trở về, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cùng nhau nhìn cảnh đường phố bên ngoài, ánh mắt càng lúc càng phấn khích.
Thị Hoài Minh trò chuyện với Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai về tình hình ở quê.
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc chụm đầu lại một chỗ, nhỏ giọng thì thầm về các ngôi nhà to nhỏ và đường phố ở thành phố lớn.
Những người bạn trong thôn bọn họ chưa bao giờ tới một thành phố lớn, trở về chắc chắn hai người sẽ kể hết ra.
Chờ khi nào trở về, địa vị của bọn họ trong số bạn bè cùng trang lứa sẽ càng khác biệt hơn.
Trong phòng bếp, Chung Mẫn Phân và Trân Trân đang nấu ăn bên bếp lò lửa.
Thỉnh thoảng, Trân Trân lại bế Đan Tuệ ra ngoài xem một chút, thấy người còn chưa về, cô lại bế Đan Tuệ quay lại phòng bếp.
Ước tính Thị Hoài Minh đã đi ra ngoài bao lâu, Chung Mẫn Phân nói: "Sẽ sớm thôi."
Giọng nói của Trân Trân tràn đầy mong đợi, cô cười nói: "Lâu lắm rồi con không gặp anh cả, chị dâu và Đan Linh, Hưng Quốc."
Chung Mẫn Phân trả lời: "Đúng vậy, mẹ cũng rất nhớ bọn nó."
Hai người nói chuyện một lúc trong bếp, chợt nghe thấy tiếng mở cổng vang lên.
Lỗ tai của Trân Trân thính hơn Chung Mẫn Phân, ánh mắt sáng lên nói: "Về rồi."
Nghe Trân Trân nói như vậy, sắc mặt của Chung Mẫn Phân cũng lập tức sáng lên.
Bà đặt chiếc thìa trên tay xuống, cùng Trân Trân đi ra ngoài, quả nhiên thấy Thị Hoài Minh đang dẫn cả nhà Thị Hoài Chung vào cửa.
Chung Mẫn Phân và Trân Trân còn chưa kịp lên tiếng, cả nhà Thị Hoài Chung đã chào hỏi trước.
"Mẹ."
"Bà nội."
"Thím ba."
"Trân Trân."
Trân Trân bế Đan Tuệ đến trước mặt Trần Thanh Mai, cười chào hỏi: "Anh cả, chị dâu."
Vừa nói vừa nhìn về phía Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc: "Đan Linh, Hưng Quốc, hai đứa cao lớn hơn rất nhiều rồi."
Sau khi chào hỏi, Trần Thanh Mai nghiêng người nhìn Đan Tuệ, cười nói: "Đây là Tuệ Tuệ của chúng ta phải không?"
"Là Tuệ Tuệ đó." Trân Trân vừa nói vừa đổi hướng bế Đan Tuệ, để Trần Thanh Mai nhìn dễ dàng hơn.
Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cũng lại gần nhìn.
Nhìn một lúc, Thị Đan Linh lên tiếng nói: "Đôi mắt của cô bé lớn thật đó."
Trần Thanh Mai cười nói: "Cô bé cái gì, đây chính là em gái con."
Sau khi đứng cùng nhau chào hỏi nhiệt tình, Chung Mẫn Phân lại vội vàng nói: "Mau tắm rửa sạch sẽ đi, sắp ăn cơm rồi."
Bà nói xong thì quay người đi vào phòng bếp, Thị Hoài Minh dẫn cả nhà Thị Hoài Chung thu dọn hành lý và tắm rửa qua.
Bởi vì đã thống nhà từ đầu là cùng nhau đến đón năm mới nên phòng ở trong nhà đã được thu dọn chuẩn bị xong xuôi.
Trần Thanh Mai và Thị Đan Linh ở chung một phòng với Chung Mẫn Phân, Thị Hoài Chung và Thị Hưng Quốc ở một phòng khác.
Sau khi cất hành lý, tắm rửa sạch sẽ xong, tất cả đồ ăn đều đã được sắp hết lên bàn.
Đan Tuệ nằm trong chiếc ghế bập bênh bên cạnh tham gia cuộc vui, những người khác trong nhà thì ngồi trên bàn.
Thị Hoài Minh cầm một chai rượu đi tới, chuẩn bị uống một ít với Thị Hoài Chung.
Thị Hoài Chung khoát tay nói: "Hôm nay không uống, ngày mai là giao thừa, để ngày mai uống đi."
Thấy Thị Hoài Chung không uống, Thị Hoài Minh lập tức cất rượu đi.
Anh ngồi xuống hỏi Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc: "Hai đứa ngồi xe có mệt hay không? Nếu không mệt, cơm nước xong xuôi chú ba sẽ đưa hai đứa đến cửa hàng dạo chơi, mua một ít đồ ăn đồ chơi cho hai đứa, đồ dùng học tập các thứ…"
Nghe thấy danh từ mới, trong mắt Thị Đan Linh tràn đầy tò mò, cô bé hỏi: "Cửa hàng? Đó là nơi như thế nào ạ?"
Chung Mẫn Phân lên tiếng trả lời: "Đó là nơi bán đồ, đủ loại cái gì cũng có, đi vào dạo một vòng thật sự hoa hết mắt, nhân lúc cuối năm còn chưa đóng cửa thì mấy đứa qua đó xem thử đi."
Trong mắt Thị Đan Linh tràn đầy khát khao, cô bé quay đầu nhìn về phía Thị Hưng Quốc hỏi: "Em có mệt không?"
Thị Hưng Quốc cũng không tiện nói, đặt lại câu hỏi với Thị Đan Linh: "Còn chị thì sao?"
Nhìn thấy hai chị em bọn họ như vậy, Trân Trân cười lên tiếng: "Lát nữa ăn cơm trưa xong hai đứa nghỉ ngơi một chút, sau đó thím và chú ba sẽ đưa hai đứa đến cửa hàng dạo chơi, sáng mai còn có một phiên chợ nửa ngày, thím sẽ đưa hai đứa đi xem chợ lớn, có được không?"
Đối mặt với Trân Trân, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc không câu nệ như vậy.