Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 231

. Chương 231 -
Sau khi hút một hơi nhả ra khói, Thị Hoài Minh nhìn Hà Thạc nói: "Vậy bây giờ chúng tôi đi đấy, khi nào có thời gian sẽ gặp lại mọi người sau."

 

Hà Thạc giơ tay vỗ vỗ cánh tay của anh: "Đi đi, đừng quá nhớ tôi."

Thị Hoài Minh nhìn anh ấy cười nói: "Tôi có vợ con rồi, tôi nhớ cậu làm gì?"

 

Sau khi cười hút một điếu thuốc xong, Thị Hoài Minh đưa Trân Trân, Chung Mẫn Phân và ba đứa trẻ cùng nhau lên xe.

Không nói gì lưu luyến nhau nữa, anh vẫy vẫy tay với Hà Thạc, trực tiếp lái xe rời đi.

Xe rời khỏi khu dân cư, tiến ra khỏi cổng trường học.

Ôm Hưng Vũ trong lòng, Trân Trân liên tục quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Sau khi rời khỏi cổng trường, cô thu hồi tầm mắt, nói với Hưng Vũ trong lòng: "Chúng ta bây giờ đi nhà mới nha."

 

Không biết ngôi nhà mới sẽ như thế nào, nhưng căn cứ theo việc Thị Hoài Minh được thăng chức, cuộc sống hẳn sẽ không tồi tệ hơn ở đây.

Tất nhiên, còn một điều nữa khiến Trân Trân cảm thấy yên tâm hơn là khi đến bên kia có thể nhìn thấy A Văn. Có người quen bên cạnh, dù môi trường có xa lạ đến đâu, cũng có thể làm quen nhanh chóng và thích nghi tốt.

Trân Trân tưởng tượng khu vực quân đội sẽ như thế nào, sau đó chợt nghe thấy Đan Tuệ nói với giọng ngọt ngào như sữa: "Gấu gấu."

 

Thị Hoài Minh lái xe rất chậm, Đan Tuệ cứ nằm trên cửa sổ, quay đầu nhìn ra bên ngoài.

Trân Trân nghe không hiểu cô bé nói gì, hoàn hồn nhìn cô bé hỏi: "Tuệ Tuệ đang nói cái gì vậy?"

 

Đan Tuệ nằm trên cửa sổ, vẫn lặp đi lặp lại: "Gấu gấu, gấu gấu..."

 

Trân Trân nghi hoặc nhìn cô bé, sau đó quay đầu nhìn lại qua cửa sổ, chỉ thấy Đại Bạch đang chạy dọc ven đường theo chiếc xe.

Chung Mẫn Phân cũng khó hiểu, bà cũng quay đầu lại nhìn với Trân Trân, tự nhiên nhìn thấy Đại Bạch đang chạy cùng xe.

 

Chung Mẫn Phân nói: "Đan Tuệ đang nói về con chó."

 

Nhìn thấy Đại Bạch đi theo mình, Trân Trân đương nhiên hiểu những lời của Đan Tuệ, trái tim trong lòng cũng lập tức đập loạn nhịp mấy cái.

Sau đó cô vội vàng lên tiếng nói: "Là Đại Bạch, anh ba, Đại Bạch theo đến rồi."

 

Nghe những gì Trân Trân nói, Thị Hoài Minh giảm tốc độ xe và nhìn lại qua cửa sổ.

 

Quan sát một hồi, Đại Bạch vẫn đi theo sau, Thị Hoài Minh trực tiếp dừng xe, vươn đầu gọi nó: "Đại Bạch, đừng đi theo, mau trở về đi thôi!"

Đi theo xa thế này mà lạc đường không tìm được đường về trường thì phiền phức lắm.

 

Xe dừng bên đường, Đại Bạch cũng dừng lại.

 

Nó tựa hồ biết điều gì đó, cũng không theo sát chiếc xe, cách một đoạn từ xa nhìn chiếc xe vẫy đuôi.

Nó rõ ràng rất muốn rất muốn tiến lên, nhưng lại khống chế bản thân không hoàn toàn tiến đến.

Thấy nó như vậy, Thị Hoài Minh lại gọi nó hai lần để bảo nó quay về, rồi lái xe đi tiếp.

 

Nhưng mà, Đại Bạch cũng không quay đầu trở về, mà vẫn đi theo sau một khoảng cách nhất định, khi tốc độ xe hơi tăng lên một chút, nó cũng tăng tốc chạy về phía sau, bộ lông run rẩy tung bay trong gió.

Kể từ khi nhìn thấy Đại Bạch, Trân Trân đã không thu hồi ánh mắt.

Đan Tuệ vẫn nằm ở một bên cửa sổ xe, nhìn Đại Bạch chạy tiếp tục hét lên: "Gấu gấu, gấu gấu…"

Nghe thấy tiếng hét của Đan Tuệ, nhìn thấy Đại Bạch theo sát sau chiếc xe mà không chịu quay lại, lúc chạy cái đuôi lớn còn lắc lư chập chờn, Trân Trân cảm thấy trái tim mình thắt lại một chút, cô chậm rãi đưa tay nắm chặt lấy.

Lại quay đầu lại nhìn một hồi, trong lòng và khóe mắt cũng không nhịn được cảm thấy chua chua.

Trân Trân không kìm được, lớn tiếng nói: "Anh ba, chúng ta có thể mang theo nó được không?"

Thị Hoài Minh nghe thấy những lời đó, anh lập tức quay đầu lại liếc nhìn Trân Trân, rồi lại nhìn Đại Bạch đang chạy.

Một lúc sau, anh đánh tay lái cho xe tấp vào lề, đạp phanh nói: "Để nó lên đây đi, anh đi báo với hiệu trưởng một tiếng."

Nghe nói như thế, trong lòng Trân Trân lập tức bừng sáng vui vẻ, hai mắt cũng sáng lên.

 

Cô đưa tay mở cửa xe bên cạnh, cười gọi Đại Bạch: "Đại Bạch! Mau lên đây!"

 

Đại Bạch có thể nghe hiểu những gì cô nói.

Sau khi cô hô xong câu này, Đại Bạch vốn đã dừng bước ngay lập tức, bỗng nhiên chấn động thần sắc, mạnh mẽ lao về phía chiếc xe như một cơn gió. Nó lao đến cửa xe và nhảy lên đó, thè lưỡi nhìn Trân Trân, trên mặt tràn ngập ý cười.

Có thể thấy rõ sự hạnh phúc và phấn khích của nó trên độ cong khóe miệng, và trong đôi mắt tròn xoe của nó.

 

Thấy nó như vậy, Trân Trân cũng rất vui.

Cô dùng đầu gối xoa xoa Đại Bạch, Đại Bạch cong người dụi dụi vào hõm chân cô.

Đầu của nó lông xù mềm mại, khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

Bình Luận (0)
Comment