Anh cũng cau mày, sắc mặt vô cùng lo lắng, sau khi nghe những gì Chung Mẫn Phân nói thì lập tức ra ngoài tìm Đan Tuệ.
Đương nhiên Trân Trân cũng không ở nhà chờ đợi, cô ra ngoài chia nhau tìm kiếm với Thị Hoài Minh.
A Văn cũng muốn cùng nhau giúp đỡ tìm kiếm, nhưng phải bế Mễ Mễ nên thực sự rất bất tiện.
Cô ấy ở nhà với Chung Mẫn Phân, cùng Chung Mẫn Phân chăm sóc trông con và ngồi chờ tin tức.
Chung Mẫn Phân lo lắng đến mức bắt đầu lau nước mắt.
Bà sụt sịt khịt mũi tự trách mình: "Đều là lỗi của tôi, là tôi không coi trọng Tuệ Tuệ, nếu Tuệ Tuệ..."
Không ai tình nguyện muốn nhìn thấy chuyện như vậy xảy ra.
Nếu như thực sự muốn đổ lỗi cho ai, thì Trân Trân và cô ấy cũng có lỗi khi để Đậu Đậu và Tuệ Tuệ ở nhà rồi đi mua sắm.
Trong lòng A Văn cũng rất sốt ruột và lo lắng, nhưng cô ấy không biểu hiện ra ngoài, chỉ cố gắng hết sức an ủi Chung Mẫn Phân bằng vẻ mặt và giọng điệu kiên định: "Dì à, dì đừng vội nói như vậy, Tuệ Tuệ sẽ không sao đâu, khu dân cư của chúng ta chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện mất tích trẻ con đâu ạ."
Chung Mẫn Phân không nghe được, bà vẫn còn đang chìm trong cảm xúc của chính mình: "Rõ ràng là ở trong sân lớn như vậy, tại sao lại tự nhiên biến mất như thế..."
A Văn cũng cảm thấy vấn đề này rất kỳ lạ.
Cho dù Tuệ Tuệ nghịch ngợm chạy ra khỏi sân chơi, cô bé cũng không thể chạy ra khỏi ngõ mới đúng.
Nhưng nếu ai đó cố tình bắt trộm đứa trẻ, ở trong khu dân cư thế này của bọn họ, cũng không có khả năng lớn xảy ra được đâu.
Thực sự không thể hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ biết cầu nguyện trong lòng, mong hai vợ chồng Trân Trân sớm tìm được đứa bé.
Nhưng đợi đến giờ tan làm, Trân Trân và Thị Hoài Minh vẫn chưa quay lại.
Liễu Chí từ lớp học trở về, A Văn về nhà nhờ anh ta trông chừng Đậu Đậu và Mễ Mễ, sau đó cũng ra ngoài để giúp tìm Tuệ Tuệ.
Vừa bước ra khỏi sân mới đi đến đầu ngõ, lại đụng phải chị dâu Trần đang đi làm về.
A Văn vội vàng bước đi, suýt nữa thì đụng phải người chị dâu Trần.
Sau khi chào hỏi một tiếng, chị dâu Trần tò mò hỏi A Văn: "Có chuyện gì vậy? Sao em vội vàng gấp gáp như vậy?"
A Văn vội vàng nói với chị ấy: "Con gái của chị Trân Trân đã mất tích, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy, em cũng không thể cứ mặc kệ được, nên giúp đỡ đi tìm xem sao."
Chị dâu Trần nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc: "Không thấy ở nhà sao? Chuyện này là không thể nào."
Những nơi khác thì coi như xong, nhưng đây là khu dân cư của người nhà quân đội, không phải là một nơi bình thường.
A Văn vội vàng rời đi: "Chị dâu, em không nói nhiều nữa, em đi tìm trước."
Chị dâu Trần tự nhiên không hỏi cô ấy thêm gì nữa, mà nói: "Vậy em đi mau đi."
Chị ấy còn không biết mặt Đan Tuệ, vậy nên cũng không thể giúp được gì.
A Văn vội vàng rời khỏi con hẻm, chị dâu Trần thì đi vào con hẻm để về nhà.
Khi mở cửa bước vào sân, trong miệng vẫn còn lẩm bẩm nói thầm: "Đứa trẻ đang yên đang lành lại biến mất?"
Trân Trân và Thị Hoài Minh ra ngoài tìm xung quanh một vòng.
Khi mặt trời lên đến đỉnh điểm, cả hai quay lại đầu ngõ, đồng thời tình cờ gặp nhau.
Trân Trân chạy đến bên cạnh Thị Hoài Minh, hai mắt ướt đẫm lo lắng hỏi anh: "Vẫn không tìm thấy sao?"
Thị Hoài Minh trầm mặt, vẻ mặt nghiêm túc lắc đầu.
Lúc này không thể chịu đựng được nữa, nước mắt trong mắt Trân Trân chỉ cần chớp nhẹ cũng có thể lập tức trào ra.
Nhưng cô vẫn muốn kìm nén, thế là tuyệt vọng mím chặt môi, nhíu mày thật sâu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi.
Thị Hoài Minh vươn tay kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô.
Trân Trân ngay lập tức gục xuống, trực tiếp sụp đổ vùi mặt vào ngực anh khóc: "Làm sao bây giờ? Nếu không tìm được Tuệ Tuệ thì phải làm sao đây?"
Chỉ cần nghĩ đến điều này, trái tim cô sẽ lập tức bị vo tròn thành một quả bóng, đau đớn đến mức nghẹt thở.
Thị Hoài Minh vẫn giữ được sự bình tĩnh.
Anh tiếp tục xoa đầu Trân Trân: "Đừng khóc, đừng sợ, anh sẽ tìm được Tuệ Tuệ trở về."
Vừa nói, anh vừa nâng mặt Trân Trân lên, lau nước mắt cho cô và nói: "Em về nhà nghỉ ngơi đi một lát đi, để anh đi tìm tiếp."
Trân Trân tự nhiên không muốn trở về.
Cô lắc đầu với Thị Hoài Minh, cố kìm nước mắt nói: "Không được, em sẽ đi tìm với anh."
Nói dứt lời cô cũng không lãng phí thời gian nữa, lau nước mắt chuẩn bị tiếp tục tìm kiếm.