Thị Hoài Minh đặt Đan Tuệ xuống, yêu cầu cô bé đứng thẳng đứng vững, vẻ mặt đen xì hỏi cô bé: "Tại sao con lại đi cùng người lạ?"
Nhìn thấy Thị Hoài Minh như vậy, Đan Tuệ chớp đôi mắt to, sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.
Chung Mẫn Phân không thể nhìn được cảnh này, ở bên cạnh lên tiếng nói: "Con nó còn nhỏ như vậy, con hung dữ như thế làm gì?"
Thị Hoài Minh hơi quay đầu lại, thay đổi giọng điệu: "Mẹ, mẹ cứ mặc kệ nó đi."
Chung Mẫn Phân nói: "Con bé còn nhỏ tuổi như vậy thì biết cái gì? Con làm con bé sợ như vậy thì phải làm sao bây giờ?"
Thị Hoài Minh nhẹ nhàng nín thở, giọng điệu cũng dịu dàng trở lại.
Anh nhìn Đan Tuệ nói: "Con phải nhớ kỹ những gì bây giờ cha nói với con, về sau chỉ cần là người lạ không quen biết, cho dù người ta có cho con cái gì con cũng không được nhận lấy hay ăn vào, cũng không được đi với người ta, có nghe hay không?"
Mặt mũi Đan Tuệ tràn đầy sợ hãi, nhỏ giọng nói như trẻ đang bú sữa: "Con biết rồi ạ."
Thị Hoài Minh nhìn cô bé, mở miệng nói tiếp: "Sau này dù đi đâu cũng phải báo cho người trong nhà biết một tiếng, nhất định phải chủ động nói cho cha mẹ hoặc bà nội biết, nhớ kỹ không?"
Ánh mắt Đan Tuệ không chớp: "Nhớ kỹ rồi ạ."
Đứa trẻ còn quá nhỏ, nói nhiều chỉ sợ nghe không hiểu.
Thị Hoài Minh tạm thời chỉ nói như vậy, thấy dáng vẻ Đan Tuệ sợ mình, anh cũng không đành lòng răn dạy gì thêm, giọng điệu hoàn toàn nới lỏng, thoải mái nói: "Đi chơi đi."
Nghe nói như thế, Đan Tuệ không đứng im giây nào nữa, lập tức chạy đến bên cạnh Chung Mẫn Phân, lao vào trong vòng tay của bà.
Chung Mẫn Phân ôm cô bé ngồi trên ghế đẩu, vừa đau lòng vừa âu yếm dỗ dành cô bé một lúc.
Lúc này Trân Trân cũng đã hoàn toàn thư giãn trở lại.
Giày vò nhiều thời gian như vậy, chắc bây giờ đi nhà ăn cũng không mua được gì nữa, thế là cô chuẩn bị vào phòng bếp nấu cơm.
Nhưng vừa quay người bước vào sân, đã thấy chị dâu Trần dắt Trình Trần đi tới.
Chị dâu Trần cầm trên tay một túi bánh đào xốp giòn.
Chị ấy bước vào sân nhìn thấy Trân Trân thì lập tức cười lên nói: "Trẻ con không hiểu chuyện, gây ra nhiều rắc rối cho mọi người như vậy, tôi đã dạy dỗ đánh mắng một trận rồi, sau này chắc chắn sẽ không tái phạm nữa, bây giờ tôi dắt nó qua nói xin lỗi mọi người đây."
Thấy thái độ của chị dâu Trần, Trân Trân tự nhiên vội vàng nói: "Không cần đâu chị, không có chuyện gì là được rồi."
Chị dâu Trần vỗ nhẹ một cái vào lưng Trình Trần, thấy Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân cũng đã đi ra, Trình Trần vội vàng cúi đầu trước người nhà Trân Trân, mở miệng nói: "Chú, dì, bà, cháu xin lỗi, cháu sai rồi, thực xin lỗi, cháu thật sự không phải cố ý đâu ạ…"
Nhìn thấy thái độ của Trình Trần, Chung Mẫn Phân cũng rộng lượng: "Trẻ con biết mình sai là tốt rồi, cháu nó cũng thích Tuệ Tuệ mà."
Chị dâu Trần vội vàng cười nói: "Cũng không phải chỉ là thích thôi đâu ạ, nói là đưa đến trường học chơi một vòng, cõng qua rồi lại cõng về, không chơi trong khu dân cư nên mới không tìm thấy."
Nói dứt lời chị ấy lập tức đưa túi bánh đào xốp giòn cho Trân Trân, còn nói: "Cái này cho đám trẻ ăn."
Trân Trân tự nhiên từ chối không nhận: "Chị dâu, thật sự không cần đâu."
Chị dâu Trần kiên quyết bắt cô nhận lấy: "Coi như đây là quà tân gia tôi tặng mọi người, chúng ta là hàng xóm sau này còn phải qua lại nhiều."
Nghe chị ấy nói như vậy, Trân Trân cũng không tiện từ chối nữa, đành phải lịch sự nhận lấy.
Chị dâu Trần đưa Trình Trần đến xin lỗi tặng đồ xong thì không làm phiền nữa.
Chị ấy đưa Trình Trần về nhà, sau khi rời khỏi cổng sân vẫn nói to: "Con có biết con suýt chút nữa đã khiến người lớn người ta sợ chết không? Con nói xem con nghĩ gì mà không nói câu nào đã đưa con nhà người ta ra ngoài rồi hả."
Trình Thần cúi đầu nhỏ giọng nói: "Con thật sự quên mất..."
Chị dâu Trần: "Không có đầu óc sao?"
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chị dâu Lý đổi thành Chị dâu Trần.