Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 257

. Chương 257 -
Mặc dù Trân Trân và Chung Mẫn Phân đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, nhưng lần này có quá nhiều người đến, để phòng khi trong nhà không đủ đồ ăn, Trân Trân lại lấy phiếu cơm đến căng tin mua một ít.

Lấy đồ ăn về thì nghe thấy tiếng khóc của cặp song sinh long phượng nên cô vội vàng đi thay tã cho hai đứa.

Ở đầu ngõ, Thị Hoài Minh đưa Thị Hoài Chung và Thị Hoài Hà rẽ vào.

Gia đình Thị Hoài Chung bốn người, cộng với năm người nhà Thị Hoài Hà, mười người lớn nhỏ đi vào trong ngõ, vô cùng ồn ào sôi nổi.

Tuy rằng Thị Hoài Hà đã tới thành phố một lần, nhưng lần này, cô ta vẫn hưng phấn như lần đầu tiên.

 

Đi vào trong ngõ, cô ta vươn đầu nhìn sang sân nhà người ta, cười nói: "Trời ạ, nhà cửa ở đây so với bên kia lúc trước tốt hơn nhiều, ở nhà nhà lầu, còn có sân lớn như vậy, thật là ấn tượng."

Vừa nói chuyện vừa đến trước cửa nhà, Thị Hoài Minh dẫn bọn họ vào sân.

 

Thị Hoài Hà tự nhiên là người không khách sáo nhất, cô ta rảo bước vào sân, mở miệng hét lên: "Mẹ, chúng con đến rồi!"

Chung Mẫn Phân và Trân Trân đang ở trong phòng, mỗi người bế một bé con dỗ dành, nghe thấy âm thanh bên ngoài thì vội vàng đứng dậy đi ra.

Nhìn thấy trong sân chật kín con trai, con dâu, con dâu, cháu nội, cháu ngoại, Chung Mẫn Phân cười ha ha, giọng nói cũng sang sảng mà uy lực: "Mọi người đều đã đến rồi, mau đặt hành lý xuống, chuẩn bị ăn cơm."

Đám người lớn nhỏ bước đến trước mặt Chung Mẫn Phân, gọi mẹ, kêu bà nội bà ngoại.

Sau khi chào Chung Mẫn Phân xong thì tự nhiên chào hỏi với Trân Trân, rồi nhìn hai đứa trẻ trong lòng bọn họ.

Trần Thanh Mai cười hỏi: "Đây có phải là Hưng Vũ và Đan Đồng không?"

Bởi vì quá nhiều rắc rối nên gần hai năm qua bọn họ đã không đến thành phố ăn Tết, cũng không gặp người nhà Trân Trân, lại càng chưa thấy cặp song sinh long phượng mới chào đời của Trân Trân.

Trân Trân cười đáp lại: "Vâng, em đang bế là Đan Đồng."

Bé con sơ sinh rất khó nhận người, tất cả mọi người đều vây quanh em bé ngắm nhìn rồi lên tiếng trêu chọc.

Trêu chọc Hưng Vũ và Đan Đồng xong thì lại chào hỏi Đan Tuệ.

Thị Đan Linh, Thị Hưng Quốc và ba bé con nhà Thị Hoài Hà sống ở nông thôn, bình thường thỉnh thoảng sẽ gặp mặt và chơi cùng nhau, có thể coi như lớn lên cùng nhau nên không xa lạ gì, nhưng lại rất xa lạ với Đan Tuệ.

Nhưng thời gian không còn sớm, phải mau chóng ăn cơm, nên Chung Mẫn Phân không để bọn họ đứng đấy nói chuyện nữa.

Khoảng cách xa, cũng đã lâu không gặp như vậy, thật sự muốn nói chuyện qua lại thì hai ngày hai đêm cũng không nói hết được.

Sẽ mất thời gian để bọn trẻ và Đan Tuệ làm quen với nhau.

 

Vốn là người một nhà, không có gì phải quá lịch sự.

 

Thị Hoài Minh đưa bọn họ lên lầu, bảo bọn họ để hành lý trong phòng, sau đó đưa bọn họ vào phòng tắm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ thì trực tiếp đi đến bàn ăn ngồi xuống ăn cơm.

Hôm nay trong phòng bày hai cái bàn, người lớn ngồi bàn lớn bát tiên, trẻ con ngồi bàn nhỏ.

Thị Đan Linh là đứa bé lớn nhất, bây giờ đã trưởng thành, có dáng vẻ của một cô gái lớn.

Bây giờ cô bé đã bớt sôi nổi hơn trước, dè dặt yên tĩnh hơn như một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi.

Cô bé rõ ràng rất thích Đan Tuệ, vừa vào nhà đã nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Đan Tuệ không buông ra.

Thậm chí lúc ăn cơm, cô bé còn trực tiếp để Đan Tuệ ngồi lên đùi mình.

Những người lớn ngồi vào bàn bát tiên ăn cơm.

Nhìn thấy Thị Đan Linh đang ôm Đan Tuệ ăn cơm ở bàn nhỏ, Trần Thanh Mai cười nói với Trân Trân: "Tuệ Tuệ trông rất ưa nhìn, càng lớn càng đẹp." Đôi mắt to long lanh thông minh, làn da trắng như tuyết, vừa mềm như sữa vừa xinh đẹp đáng yêu.

Trân Trân cố tình hỏi: "Giống em hay giống cha nó?"

 

Trần Thanh Mai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Giống cả hai."

 

Trân Trân bật cười.

Có nhiều người trên bàn bát tiên như vậy, nhưng Thị Hoài Hà là người nói nhiều nhất.

Đương nhiên, Thị Hoài Hà không nói chuyện gì liên quan đến Trân Trân, cũng không nói chuyện với Trân Trân, cô ta nhìn Thị Hoài Minh hỏi: "Hoài Minh, em được chỉ định đến đây, vậy còn nhà chị dâu Ngô thì sao? Bọn họ cũng ở đây à?"

Thị Hoài Minh trả lời: "Không, lão Chu đã được chỉ định đến một nơi khác, không còn ở Tây Thành nữa."

 

"Thật sao?" Thị Hoài Hà trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối: "Chị và chị dâu Ngô rất hợp nhau, chị cũng nhớ chị ấy lắm đây này, lần này đến đây còn định sang thăm chị ấy, vậy coi như không thể gặp lại rồi."

Bình Luận (0)
Comment