.
Chương 260 -
Mọi người ba, năm người tụ lại trò chuyện, gần đến thời gian ăn cơm cũng đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Lúc ngồi xuống vẫn là người lớn một bàn, con nít một bàn, hai bàn món ăn không giống nhau.
Hưng Vũ, Đan Đồng và Mễ Mễ thì đặt ngồi ở trong ghế trẻ em, người lớn trông.
Bàn con nít, bởi vì Thị Đan Linh lớn tuổi nhất, lúc ăn cơm sẽ chăm sóc em bé nhỏ tuổi một chút.
Đương nhiên người cô bé săn sóc nhiều nhất vẫn là Đan Tuệ, trong đám trẻ con này cô bé thích nhất là Đan Tuệ.
Mà trung tâm và tiêu điểm của những đứa trẻ này, cũng là Đan Tuệ.
Hà Tử Nhiên nhà Lý Sảng nhà nhìn Đan Tuệ từ nhỏ đến lớn, vẫn xem Đan Tuệ như em gái ruột, Hà Tử Ngôn thì lại lớn lên cùng Đan Tuệ, Đậu Đậu là người bạn thân mới làm quen của Đan Tuệ, Trình Trần bởi vì yêu thích Đan Tuệ còn từng gây ra chuyện, đương nhiên không cần nhiều lời, Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc cũng đều rất thích người em họ Đan Tuệ này, còn lại ba đứa nhỏ nhà Thị Hoài Hà, đương nhiên cũng thích theo.
Nhìn tương tác qua lại giữa bàn con nít, Lý Sảng cười nói với Trân Trân ở bên cạnh: "Thấy không? Dù cho Tuệ Tuệ đến chỗ nào cũng là tiêu điểm, những đứa trẻ kia đều vây quanh con bé."
Người lớn yêu thích, trẻ con cũng thích vây quanh, Lý Sảng nhỏ giọng: "Cái này gọi là gom ngàn vạn cưng chiều lên người…"
Trân Trân đương nhiên cũng có thể thấy, cười nói: "Chớ chiều hư đứa nhỏ."
Lý Sảng nói: "Con gái nên chiều chuộng như thế."
Con gái quý báu của cô ấy đáng nhận được sự cưng chiều tuyệt nhất của toàn thế giới.
Đương nhiên bữa cơm này là tiệc sinh nhật đại thọ 60 của Chung Mẫn Phân, tiêu điểm chân chính là Chung Mẫn Phân.
Trên bàn cơm chuyện gì cũng có, nhưng phần lớn đề tài đều quay chung quanh Chung Mẫn Phân.
Mọi người chúc rượu với Chung Mẫn Phân, nói lời may mắn chúc thọ bà.
Bọn nhỏ ăn gần no, cũng học dáng vẻ của người lớn, lấy nước thay rượu, chúc thọ Chung Mẫn Phân.
Con nít nhỏ tuổi nghĩ lạc quan hơn rất nhiều, hát múa gì đó đều có thể khoa tay trên hai lần.
Đan Tuệ nắm tay Đậu Đậu và Hà Tử Ngôn, đứng trước mặt Chung Mẫn Phân, nghiêng đầu nhỏ nói: "Bà nội, cháu với anh Tử Ngôn còn có… Còn có chị Đậu Đậu, hát một bài cho bà…"
Nói xong trực tiếp hát bằng giọng sữa cùng với Hà Tử Ngôn, Đậu Đậu: "Tiểu Yến Tử, mặc váy hoa, hàng năm hay đến chỗ tôi, tôi hỏi Yến Tử vì sao cô đến, Yến Tử nói, mùa xuân ở đây đẹp nhất…"
Lúc Đan Tuệ, Hà Tử Ngôn và Đậu Đậu hát, mấy người lớn cười nhẹ giọng bắt nhịp cho bọn chúng.
Chờ bọn chúng hát đồng ca không đều xong, các người lớn lại vỗ tay cho bọn nhỏ.
Đậu Đậu nhìn Chung Mẫn Phân hỏi: "Bà nội, bà có vui không?"
Chung Mẫn Phân cười đến nổi cả khuôn mặt đều là nếp nhăn, "Các cháu hát cho bà nội, bà nội đương nhiên vui rồi."
Đan Tuệ còn nói: "Chúc bà nội vui vẻ… Ừ… Cái kia… Sống lâu… Sống lâu… Sống lâu trăm tuổi…"
Không dễ gì mới nói ra được hết lời chúc mừng, vội giơ tay nhỏ tự mình vỗ tay cho mình.
Chung Mẫn Phân bị cô bé chọc cười, những người khác cũng đều cười theo.
Thời gian ăn bữa cơm này rất lâu, thời gian nhộn nhịp cũng rất lâu.
Người lớn trẻ con đều hài lòng, lão thọ tinh Chung Mẫn Phân nhận được rất nhiều quà là người vui vẻ nhất.
Cơm nước xong lúc đi ra từ trong tiệm cơm, trên mặt bà ấy vẫn sáng rạng rỡ ánh hồng.
Bởi vì nhà Lý Sảng cách khá xa, sau khi rời quán cơm thì đi thẳng về nhà.
Trước khi đi chào hỏi bắt chuyện với tất cả mọi người, Hà Thạc khom lưng ôm Đan Tuệ ôm vào trong ngực, nói chuyện với cô bé: "Cha nuôi và mẹ nuôi phải đi rồi, có muốn cùng về nhà với cha nuôi mẹ nuôi không?"
Đan Tuệ không chút do dự nói: "Muốn!"
Các người lớn bật cười, A Văn lên tiếng nói: "Vậy cháu không cần cha mẹ mình hả?"
Đan Tuệ vẫn không chút do dự nói: "Cũng cần!"
Hà Thạc và Lý Sảng trêu Đan Tuệ một hồi, lại dỗ cô bé một lúc, rồi dẫn Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn về nhà.
Những người còn lại đều đứng chung với nhau, cũng không đi làm những việc khác nữa, đều dẫn con cái về nhà.
Sau khi về đến nhà chị dâu Trần và A Văn Liễu Chí chưa về nhà, ở trong nhà Trân Trân ầm ĩ một hồi.
Người lớn ngồi uống trà nói chuyện trong phòng, bọn nhỏ ở trong sân cùng chơi diều hâu bắt gà con với Đại Bạch.
Đại Bạch làm diều hâu, Thị Đan Linh làm gà mái, những đứa trẻ khác thì làm gà con.
Thấy bọn nhỏ chơi rất vui vẻ với Đại Bạch, lúc Đại Bạch bắt gà con thì hét lên một tiếng, Mễ Mễ cũng gấp gáp muốn chơi cùng, nhưng bây giờ Mễ Mễ bước đi chưa vững, vì thế không có cách nào tham gia, chỉ có thể nóng ruột.
Chìm đắm ở trong bầu không khí như vậy, chị dâu Trần nói với Chung Mẫn Phân: "Bác gái, sau này bác cũng chỉ cần hưởng phúc thôi."