.
Chương 29 - Cùng nhau tiến bộ 1
Năm năm này Trân Trân hầu như không có gì thay đổi, lần đầu tiên Thị Hoài Minh nhìn thấy cô thì đã nhận ra.
Chào hỏi với Trân Trân xong, anh lại nhìn hai bên một chút rồi lên tiếng hỏi: “Mẹ đâu?”
Trân Trân nghe anh nói như thế thì hoàn hồn, vội vươn tay vào trong túi lấy thư từ Chung Mẫn Phân ra đưa đến trước mặt Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh nhận lấy tờ giấy rồi mở ra, nhướng mày đọc xong nội dung thư rất nhanh.
Anh không hỏi lại nữa, cất giấy rồi nói với Trân Trân: “Vậy chúng ta đi thôi.”
Trân Trân vẫn đang còn mơ màng, Thị Hoài Minh bảo cô làm gì thì cô sẽ làm cái đó.
Cô đeo túi đi theo sau lưng Thị Hoài Minh, vẫn vô thức đè nén hô hấp. Nơi này đã xa lạ mà cảm giác đối với Thị Hoài Minh trước mắt cũng lạ lẫm, cô sắp căng thẳng đến xỉu rồi.
Trong lúc mê mang cũng không biết Thị Hoài Minh đã dẫn cô đi được bao lâu. Lúc dừng lại thì cô đã đứng bên cạnh một chiếc xe Jeep màu xanh.
Thị Hoài Minh vươn tay mở cửa xe, nói với cô: “Lên xe đi.”
Lên...... Lên xe......
Cô chỉ từng nhìn thấy loại xe này ở trong phim ảnh mà thôi, cả đời này cô đều không ngờ mình có thể nhìn thấy loại xe này, đồng thời còn được ngồi lên xe.
Chân của Trân Trân có chút mềm nhũn, nhưng vẫn ôm lấy túi bình ổn hơi thở rồi trèo lên.
Cô lên xe ngồi xuống, Thị Hoài Minh ở bên ngoài giúp cô đóng cửa xe.
Trân Trân ngồi trên ghế mà cơ thể cứng đờ thẳng tắp, nhìn Thị Hoài Minh đi từ bên phải xe vòng qua bên trái, mở cửa xe bên trái ra rồi ngồi cạnh cô.
Cả người cô đều ở trong trạng thái căng thẳng, ôm thật chặt túi.
Thị Hoài Minh thắt chặt dây an toàn rồi khởi động xe, nói với Trân Trân: “Thắt dây an toàn lên đi.”
Trân Trân bỗng dưng quay đầu nhìn anh, nói chuyện ấp úng: “Dây...... dây an toàn...... là cái gì vậy?”
Thị Hoài Minh nhìn về phía Trân Trân, muốn trả lời nhưng lại thôi.
Anh không lên tiếng nữa, tháo dây an toàn của mình ra rồi trực tiếp nghiêng người về phía Trân Trân, vươn tay kéo lấy dây an toàn của cô.
Lúc anh ghé đến bên người Trân Trân, cô hồi hộp đến mức trực tiếp rụt cổ lại. Cảm nhận được hơi thở của anh, lại ngửi thấy mùi trên người anh, khuôn mặt của Trân Trân lập tức đỏ bừng lên.
Thị Hoài Minh không chú ý đến những điều này, cài xong dây an toàn rồi thu tay lại thắt dây an toàn của mình, nhả phanh tay, thả lỏng côn rồi đạp ga rời đi.
Anh phải lái xe cho nên không nhìn Trân Trân.
Trân Trân dùng túi che khuất nửa gương mặt, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, luôn trong trạng thái bối rối và căng thẳng. Cả người cô đều chóng mặt mơ hồ, trong đầu là một mảng trống không.
Khi lên đến đại lộ lái xe đã ổn định, Thị Hoài Minh mới nói chuyện với Trân Trân, hỏi cô: “Căng thẳng sao?”
Trân Trân nghe thấy âm thanh thì đột nhiên quay đầu, nghĩ xem anh đang hỏi cái gì, vội vã thốt lên: “Không...... Không căng thẳng.”
Thị Hoài Minh không tiếp tục truy hỏi nữa.
Lại hỏi cô: “Sức khỏe hiện tại của mẹ thực sự không tốt sao?”
Trân Trân nín thở đáp: “Bình thường cũng khá là khỏe mạnh, nhưng dạo gần đây thì có chút không ổn lắm.”
Thị Hoài Minh vịn lấy tay lái nhìn về phía trước: “Anh cũng rất muốn trở về, nhưng trước mắt vẫn chưa đến lượt nghỉ về thăm nhà.”
Vì muốn anh yên tâm, Trân Trân vội nói: “Mẹ và anh cả đều không trách anh, bọn họ cũng biết ở trong bộ đội thì không được tự do, không phải mình muốn làm thế nào cũng được.”
Thị Hoài Minh: “Ừm.”
Mọi người đều đã từng nói những lời này ở trong thư.
Bọn họ đã nhiều năm không gặp nhưng vẫn có chuyện để nói, dù sao hai người cũng xem như là người một nhà.
Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: “Mấy năm qua mọi thứ trong nhà hết thảy có ổn không?”
Trân Trân gật đầu nói: “Đều rất tốt, sau cải cách ruộng đất thì đất đai đều thuộc về nông dân chúng ta. Mỗi ngày anh cả và chị dâu cả đều đến đội sản xuất cùng mọi người làm việc. Em và mẹ ở nhà trồng rau giá đỗ, bán đậu rang, kiếm ít tiền lời trợ cấp trong nhà. Linh Linh năm nay đã mười hai tuổi, đã là cô nhóc choai choai rồi, Hưng Quốc lên chín, hai chị em đều rất hiểu chuyện khiến người khác yêu thích.....”
Thị Hoài Minh vừa nghiêm túc lái xe, vừa nghiêm túc nghe Trân Trân nói liên miên.
Mặc dù rất nhiều tình huống trong nhà anh đều được biết ở trong thư, nhưng bây giờ nghe Trân Trân nói, cảm giác chân thực trong lòng càng rõ ràng hơn một chút.