.
Chương 292 -
Chủ nhật, sáng sớm một trận mưa nhỏ rơi xuống tí tách.
Sau khi mưa tạnh, mặt trời vẫn trốn ở sau tầng mây, ẩn nấp hết thảy ánh nắng.
Trong sân gió mát thổi qua, lá cây sơn trà đung đưa làm bọt nước nhỏ rơi trên mặt đất thành vệt nước.
Vệt nước nhuộm từng mảng từng mảng ẩm ướt nhỏ trên mặt đất.
Trân Trân và Thị Hoài Minh dạy Đan Tuệ chơi đá cầu ở trong sân.
Đan Đồng và Hưng Vũ đang là lúc nghịch ngợm, đương nhiên ở bên cạnh tham gia trò vui.
Chỉ có điều hai nhóc này bước đi còn chưa vững lắm, thỉnh thoảng sẽ ngã xuống đất.
Chung Mẫn Phân ngồi dưới cổng vòm, nhìn một nhà năm người, trên mặt đều là nụ cười.
Nhìn thấy Đan Tuệ thành công đá trúng quả cầu, bà liền cười thành tiếng nói: "Tuệ Tuệ bị đá thật hay!"
Đan Tuệ được khen đến mức quay đầu lại, nghiêng đầu nhỏ nói: "Bà nội, cháu lợi hại không?"
Chung Mẫn Phân nói: "Lợi hại lợi hại! Tuệ Tuệ quá lợi hại rồi!"
Được khen đương nhiên muốn biểu hiện lại lần nữa.
Đan Tuệ ném quả cầu trong tay lên, lại duỗi chân đá mạnh một cái.
Lần này lại thành công đá trúng quả cầu, hơn nữa còn đá rất cao, quả cầu trực tiếp bay đến bên cổng sân.
"Con thực sự quá lợi hại!"
Đan Tuệ hưng phấn nhảy lên mấy lần, chạy ra cổng sân kiếm quả cầu lông gà của cô bé.
Cô bé cúi người xuống nhặt quả cầu, vừa thẳng eo lên, bên cổng sân chưa đóng kín có một cái đầu ló vào.
Đan Tuệ thoáng cái đã nhận ra người, giòn tan nói: "Chị, chị tới rồi!"
Trân Trân, Thị Hoài Minh và Chung Mẫn Phân nghe vậy đồng thời nhìn sang cổng sân, thì thấy Thị Đan Linh đến.
Người trong nhà không cần quá khách sáo, Trân Trân vội vẫy tay với Thị Đan Linh ngoài cổng: "Mau vào."
Thị Đan Linh đẩy cổng sân đi vào, cười chào hỏi: "Bà nội, chú ba, thím ba."
Nói xong nhìn về phía Đan Tuệ ở trước mặt, hỏi: "Tuệ Tuệ đang đá cầu hả?"
Đan Tuệ kéo tay cô ấy, trực tiếp dắt cô ấy vào trong sân: "Đúng vậy, chị đá với em đi."
Trẻ con vẫn thích chơi với người không kém mình bao nhiêu tuổi.
Có Thị Đan Lin cùng chơi với bọn nhóc, bọn nhóc sẽ không đến gần Trân Trân và Thị Hoài Minh đòi chơi chung với bọn chúng nữa.
Hai người Trân Trân và Thị Hoài Minh rỗi rãnh, thở chậm đến dưới cổng vòm ngồi xuống giải lao.
Cũng sắp tới giữa trưa, chỉ là khí trời mát mẻ không có cảm giác.
Nhìn Đan Tuệ chúng nó chơi, ngồi nghỉ ngơi một hồi, Trân Trân quay đầu hỏi Thị Hoài Minh: "Buổi trưa ăn gì nhỉ? Linh Linh đã tới, nếu không thì giờ đi mua ít thức ăn về, nấu cơm ở nhà ha?"
Thị Hoài Minh không có ý kiến, liền đứng lên nói: "Đi, anh đi với em."
Trân Trân vốn muốn nói mình đi mua là được, nhưng ngẫm lại đi cùng anh cũng tốt, bèn đứng dậy đi cùng anh.
Hai người cùng sóng vai đi trong con hẻm, người cao người thấp, Thị Hoài Minh bước chầm chậm.
Đi tới bên ngoài cửa nhà chị dâu Trần, đụng phải chị dâu Trần, chị ấy bắt chuyện trước: "Đi đâu vậy?"
Trân Trân cười trả lời: "Đi mua thức ăn ạ."
Chờ Trân Trân và Thị Hoài Minh đi rồi, chị dâu Trần nhìn bóng dâng hai người bọn họ biến mất ở đầu ngõ, vừa cười tự mình nói một câu: "Hai người này, đi chung với nhau như đám thanh niên, mua thức ăn cũng đi chung..."
Nói xong xoay người về nhà, hỏi Trình Trần đang làm bài tập: "Buổi trưa con muốn ăn cái gì?"
Trình Trần nói: "Con ăn gì cũng được."
Trân Trân và Thị Hoài Minh đi mua thức ăn, cũng mua chút đồ ăn vặt.
Mua xong đồ, men theo đường cũ trở về, Thị Hoài Minh chợt móc ra một viên chocolate ở trên người, duỗi tay đưa đến trước mặt Trân Trân.
Trân Trân liếc mắt nhìn chocolate nói: "Lại mua món ngọt cho bọn nhỏ, bớt cho chúng nó ăn lại."
Thị Hoài Minh nhét chocolate vào trong túi Trân Trân, "Ai nói mua cho bọn nhỏ, anh cố ý mua cho em đấy. Cất cẩn thận, giữ lại tự mình ăn, đừng để chúng nó thấy được."
Trân Trân hơi ngớ ra một hồi, nhìn túi quần của mình, lại nhìn Thị Hoài Minh, sau đó mím môi lại buồn cười.
Cười một hồi lại quay đầu nhìn về phía anh, đáp lại một tiếng: "Được."
Qua mấy ngày nữa chính là Trung thu, lúc đi làm không có thời gian trở về, hôm nay A Văn và Lý Sảng đều dẫn con cái về nhà cha mẹ, ngày hôm nay trong đường hẻm hơi yên tĩnh một chút.
Trân Trân và Thị Hoài Minh mua đồ về đến nhà, lại cùng nhau vào trong phòng bếp quạt lửa thổi cơm.