Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 313

. Chương 313 -
Trân Trân mỉm cười nhẹ giọng a một tiếng: "Vậy cậu đi nhanh lên, tôi về nhà trước đã.”

Diệp Mãn Lâm biết Trân Trân và đám anh ta không giống nhau nên cũng không giữ Trân Trân lại.

Mà Trân Trân sau khi rời đi cũng không lập tức trở về nhà, cô lại đi đến ký túc xá nữ, đi tìm Thị Đan Linh.

Nhưng không thấy Thị Đan Linh ở ký túc xá nữ.

Có một nữ sinh biết Thị Đan Linh nói với Trân Trân rằng: "Xế chiều hôm nay cậu ấy có hoạt động, hiện tại chắc đang ở trên sân tập."

Trân Trân cũng không lãng phí thời gian nữa, nhanh chóng di chuyển.

Cô khách khí nói lời cảm ơn rồi đi về phía bãi tập.

Sau vài bước đi bộ, vài bước chạy, cô đã tới bãi tập rồi.

Đến bãi tập liền thấy rất nhiều học sinh đang tập hợp tại đó.

Nhưng không thấy Thị Đan Linh, Trân Trân liền hướng về đi về phía đám học sinh đang tụ tập kia.

Nhưng mới vừa đi tới bên ngoài đoàn người thì cô đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh ngây dại.

Trên bãi tập không chỉ có những học sinh này mà còn có những giáo viên đang được đám học sinh này vây quanh.

Trân Trân ngây người một hồi lâu mới lấy lại được hô hấp của mình.

Những giáo viên đứng trên khán đài này đã từng dạy lớp cô, có thể nói đó là giáo viên mà cô thích nhất.

Trong đầu Trân Trân vang ong ong đến kịch liệt, nhịp tim cũng nhanh đến mức muốn vọt ra khỏi cổ họng.

Đầu óc của cô vẫn vô cùng hỗn loạn, hai tay cũng đã không tự chủ được đưa ra ngoài.

Cô ra sức đẩy những người trước mặt ra, muốn chen vào đám người, muốn chen tới trước khán đài.

Nhưng mà còn chưa chen được bao nhiêu thì tay đã bị người khác nắm chặt rồi kéo lại.

Trân Trân quay đầu, đụng phải ánh mắt của Thị Đan Linh.

Lông mày Thị Đan Linh nhíu lên, gọi một câu “Thím Ba", rồi vội vàng đem Trân Trân kéo ra khỏi đám người.

Thị Đan Linh không cho Trân Trân quá nhiều thời gian phản ứng, trực tiếp lôi kéo Trân Trân tránh sang một nơi không có ai.

Sau khi đứng vững, Thị Đan Linh còn chưa mở miệng, Trân Trân đã cất giọng nặng nề hỏi: "Các cháu đang làm gì ở đây vậy?"

Hô hấp của cô vẫn rất gấp, trong mắt đều là sợ hãi.

Thị Đan Linh nhỏ giọng giải thích với Trân Trân: "Mắc lỗi nên bị phạt thôi ạ."

Trân Trân nhìn mặt Thị Đan Linh, hốc mắt từng chút từng chút đỏ lên.

Một lát sau cô mới lên tiếng: "Phạm lỗi gì?"

Không muốn cùng Trân Trân trò chuyện về vấn đề này, nơi này cũng không tiện để nói thêm cái gì.

Thị Đan Linh có chút nóng nảy, nói: "Thím Ba, thím cũng đừng quản nhiều như vậy, mau về nhà đi."

Trân Trân nhìn chằm chằm Thị Đan Linh, hốc mắt càng ngày càng đỏ.

Trên trời mây đen rủ xuống càng lúc càng thấp, ngực cô buồn bực đến thở không ra hơi, giống như là rót chì.

Đột nhiên một tia sét sáng bừng bầu trời, tiếng sấm nổ vang, nước mưa nhanh chóng rơi xuống.

Trong nháy mắt toàn thân đã bị nước mưa thấm ướt.

Trân Trân đứng bất động trong mưa, chỉ nháy đã thấy không nhìn rõ mọi thứ.

Nước mưa kết thành hạt châu bằng nước trên lông mi của cô, rơi xuống phía dưới, rơi trên mặt đất mà không phát ra tiếng động nào.

Một tiếng sấm vang, mưa to như thác trút xuống.

Chung Mẫn Phân ngồi ở cửa hiên bị giật nảy mình.

Nước mưa tung tóe, bà vội vã bưng khay đan lên, xách ghế đẩu vào trong nhà.

Vào phòng, sau khi phủi nước mưa trên người xuống, bà nhìn màn mưa bên ngoài nói: "Cuối cùng cũng mưa rồi."

Cơn mưa to này không ảnh hưởng tới việc thêu thùa may vá của Chung Mẫn Phân.

Bà phủi mưa trên quần áo, ngồi xuống cầm lấy đế giày, xỏ kim vào lớp da rồi tiếp tục khâu đế giày.

Ở nhà một mình quả thực là có chút quạnh quẽ.

Vậy nên bà vừa khâu giày vừa thi thoảng nhìn ra bên ngoài một cái.

Thứ nhất là quan sát trời mưa bên ngoài, thứ hai là nhìn xem có người tới hay không.

Sau khi khâu được nửa chiếc giày vải, bà vừa ngẩng đầu liền thấy Trân Trân trở về.

Nhìn thấy Trân Trân dắt xe đạp tiến vào viện tử, đi dưới cơn mưa ướt đẫm, bà cả kinh tới mức trực tiếp nhảy dựng lên, muốn đi ra ngoài nhưng ý thức được mưa vẫn đang không ngừng rơi nên lại vội vàng quay lại cầm dù, che dù đi tới viện tử gõ lên đỉnh đầu Trân Trân.

Nhìn bộ dạng Trân Trân, bà có chút nóng nảy hỏi: "Mưa lớn vậy A Văn đi về, con bị ngốc hả?"

Trân Trân nhìn về phía Chung Mẫn Phân, ngữ khí bình thản nói: "Mẹ, con không sao, lúc ra cửa quên mang dù."

Kỳ thật cho dù là mang theo dù, cô cũng là không có tâm tình mà che lên.

Chung Mẫn Phân không nói nhiều thêm với cô, miễng cưỡng kéo cô vào nhà, mở nước ấm để cô nhanh đi tắm rửa.
Bình Luận (0)
Comment