Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 319

. Chương 319 -
Thị Đan Linh ngồi ở bên cạnh nhìn Chung Mẫn Phân một chút, nhỏ giọng nói: "Bà ơi, đây là cổ hủ mê tín thời phong kiến đó, không được đâu."

Chung Mẫn Phân nghe vậy bỗng dưng sững sờ, nhìn về phía Thị Đan Linh, cũng nhỏ giọng: "Đây cũng là cổ hủ mê tín phong kiến ư?"

Thị Đan Linh gật gật đầu, Chung Mẫn Phân lập tức mím môi.

Trước đó có một khoảng thời gian vẫn luôn bận bịu, Thị Đan Linh cũng không rảnh về nhà.

Buổi tối hôm nay trong trường học không có chuyện gì quan trọng nên vừa lúc A Văn có chuyện muốn nói nên cô bé bớt chút thời gian trở về.

Cô bé cũng vừa mới tới nơi, ngồi nói chuyện cùng Chung Mẫn Phân còn chưa tới năm phút đâu.

Cái này cũng không thể nói nên Chung Mẫn Phân cũng không nói thêm gì nữa.

Bà nhìn mặt trời một chút, đứng lên nói: "Cũng không còn sớm nữa, bà đi nấu cơm đã."

Thị Đan Linh đứng dậy đi theo bà, nói: "Bà, để cháu giúp bà."

Trân Trân và A Văn đi làm về dưới ánh mặt trời lặn.

Về tới nhà, cô tươi cười chào ba bé con đang chơi ngoài sân.

Chào hỏi xong liền đi về phía phòng bếp, mới tới cửa phòng bếp, liền nhìn thấy Thị Đan Linh.

Nhìn thấy Thị Đan Linh, trong nháy mắt Trân Trân vô thức sửng sốt một chút.

Thị Đan Linh ngược lại cũng không có gì khác thường, cười nhìn Trân Trân chào hỏi: "Thím Ba, thím về rồi à?"

Trân Trân mím khóe môi, gật đầu: "Ừm, vừa tan tầm."

Nói xong cô lại mười phần khách khí hỏi: "Sao cháu lại trở về? Trường học không có việc gì sao?"

Thị Đan Linh đáp lại: "Tối nay không có việc gì nên cháu về thăm mọi người một chút."

Trân Trân cười gật gật đầu: "Ừm, được."

Nói xong cô quay người ra khỏi phòng bếp, đi về phòng chính.

Thị Đan Linh nhìn Trân Trân ra khỏi phòng bếp, mím môi cúi đầu xuống.

Cô ấy đương nhiên có thể cảm giác được thái độ của Trân Trân đối cô ấy có sự thay đổi, kỳ thật Chung Mẫn Phân cũng không giống trước kia lắm.

Mọi người hiện tại đều rất khách khí với cô ấy, lúc nói chuyện lộ ra sự cẩn thận, càng giống như đối đãi với khách khứa hơn.

Làm xong cơm thì Thị Hoài Minh cũng về tới.

Ngược lại thái độ của Thị Hoài Minh với cô ấy không có gì thay đổi, dù sao Thị Hoài Minh và cô ấy vốn cũng không quá thân thiết với nhau.

Rất nhiều cô gái còn không gần gũi thân thiết với cha ruột của mình chứ đừng nói là chú họ.

Ngồi xuống ăn cơm, ngoại trừ ba đứa trẻ con thì những người lớn còn lại cũng không nói chuyện.

Thị Đan Linh rất xấu hổ, hơn nửa ngày mới lên tiếng nói một câu: "Mấy ngày nữa cháu sẽ tới thủ đô một chuyến."

Việc này Trân Trân và Thị Hoài Minh đều biết.

Hai người đều không cảm thấy ngoài ý muốn, rất tán thành gật đầu nói với Thị Đan Linh: "Rất tốt."

Thị Đan Linh suy cho cùng cũng không phải người lớn, không kiềm chế được tâm tình.

Cơm cũng có chút ăn không vào nữa, cô ấy nắm đôi đũa trầm mặc nửa ngày, để đũa xuống thấp giọng nói: "Hôm nay… Có phải cháu không nên tới nơi này không?"

Nghe nói như thế, Trân Trân vội vàng lên tiếng: "Không phải đâu, nơi này chính là nhà của cháu, cháu muốn tới thì tới."

Thị Đan Linh nhìn Trân Trân, lại nhìn Thị Hoài Minh, lại nhìn Chung Mẫn Phân.

Lại im lặng một lát, cô ấy hỏi: "Mọi người sợ cháu sao?"

Theo lý thuyết là không đúng nhưng đây cũng là sự thật.

Trân Trân Chung, Mẫn Phân cúi đầu ăn cơm, Thị Hoài Minh lên tiếng nói: "Dĩ nhiên không phải, chúng ta đường đường chính chính, cũng không phải ngưu quỷ xà thần gì, sao lại sợ cháu?"

Thị Đan Linh nhướng mày hít một hơi, lại nhìn về phía Trân Trân, Thị Hoài Minh cùng Chung Mẫn Phân.

Cô ấy bình tĩnh lại, nói: "Cháu tới đây để nói cho mọi người biết một tiếng, mấy ngày nữa cháu sẽ tới thủ đô Bắc Kinh. Giờ cháu ăn no rồi, trường học còn có việc, cháu đi về trước đây."

Nhìn cô ấy đứng dậy, Chung Mẫn Phân nói: "Cháu mới ăn mấy miếng mà đã no rồi hả?"

Thị Đan Linh nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Bà, cháu thật sự ăn no rồi." Một miếng nuốt cũng không vào nữa.

Không thể giữ Thị Đan Linh lại, Thị Hoài Minh đành phải đưa cô ấy về trường học.

Thị Hoài Minh lái xe xe chở cô ấy, trên đường đi cũng không nói lời gì, đưa tới cửa chính của trường học, đợi cô ấy nhảy lên xe đạp mới lên tiếng dặn dò một câu: "Ở trường học tự chăm sóc mình thật tốt, cần gì thì về nhà nói với chú."

Thị Đan Linh đáp: "Mọi người cũng chăm sóc mình tốt nhé ạ."

Không còn từ nào khác nữa.

Thị Đan Linh quay người đi vào trong trường học.

Thị Hoài Minh đứng ở bên ngoài, nhìn cô ấy đi vào cửa chính của trường, nhẹ nhàng hít một hơi.

Lái xe về đến nhà, Thị Hoài Minh ngồi xuống ăn nốt cơm.

Trân Trân ngồi bên cạnh anh, im lặng một hồi nói: "Em cũng muốn giống như trước đây nói chuyện với con bé như không có gì, nhưng thực sự không có cách nào làm được...... Em cũng không nghĩ tới chuyện......"

Thị Hoài Minh trấn an cô: "Không có việc gì, đừng nghĩ nhiều như vậy."

Trân Trân chống tay lên đỡ lấy khuôn mặt, nhìn Thị Hoài Minh nói: "Hiện tại cả thiên hạ là của đám trẻ này rồi.”
Bình Luận (0)
Comment