.
Chương 321 -
Lý Sảng lặng lẽ đưa Hà Tử Nhiên và Trình Trần đi một đoạn, sau đó cô dừng lại nhìn Trình Trần mềm giọng nói: "Trình Trần, cháu mau về nhà đi, mẹ cháu một mình nuôi cháu cũng không dễ dàng, đừng để mẹ cháu phải lo lắng."
Trình Trần không nói lời nào, vâng một tiếng, nhìn Hà Tử Nhiên một chút liền rời đi.
Lý Sảng quay người tiếp tục đi lên phía trước, vừa rồi trên mặt không có bất kỳ biểu cảm nào, hiện tại sắc mặt bắt đầu từng chút từng chút trầm xuống.
Tay cô ấy nắm chặt lại, cố gắng kiềm chế cảm xúc vốn đã sắp không chịu đựng được nữa rồi.
Đưa Hà Tử Nhiên về đến nhà.
Vừa vào cửa, trong chớp mắt ấy cô ấy không thể nhịn được nữa, giơ tay lên đánh Hà Tử Nhiên.
Hà Tử Nhiên không lên tiếng cũng không né tránh, chỉ vô thức nâng cánh tay lên ngăn lại hai lần.
Lý Sảng vừa đánh cậu bé, vừa không kiềm chế được nỗi lòng nói: "Con muốn làm gì? Con nói cho mẹ nghe con muốn làm gì?! Cha con vào rồi, con cũng muốn đi vào đó đúng không?! Tốt nhất mấy người đi vào hết đi, đừng cần cái nhà này nữa!"
"Con còn đưa Trình Trần đi theo, nếu thằng bé xảy ra chuyện gì thì mẹ nó phải làm sao bây giờ!"
"Cha con không ở nhà, trong nhà không ai quản được con, không cần đi học là con tự do rồi đúng không! Hai năm này suốt ngày con ra ngoài náo loạn, suốt ngày ở bên ngoài đánh nhau với người khác! Hiện tại con lợi hại hơn rồi, đánh tới Cách Ủy Hội luôn!"
"Người tốt không làm, sao con nhất định phải làm một tên lưu manh chứ!"
......
Hà Tử Nhiên đứng đó, vẫn luôn không né tránh.
Lý Sảng tức giận, bàn tay liên tục hạ xuống đánh vào trên đầu, trên mặt, trên bả vai Hà Tử Nhiên, sau đó là lên cánh tay, bạt tai......
Bàn tay đánh tới tê, cũng gần như khó thở.
Lý Sảng ngồi xuống bên mép giường, cúi đầu che mặt, rất lâu không nói thêm lời nào nữa.
Cảm xúc hoà hoãn lại một chút.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn về phía Hà Tử Nhiên còn đang đứng nguyên tại đó, hỏi: "Vì sao lại ầm ĩ tới Cách Ủy Hội hả?"
Hà Tử Nhiên nghiêm mặt không nói lời nào, âm thanh của Lý Sảng bỗng dưng lại tăng thêm: "Nói đi! Vì sao lại ầm ĩ tới Cách Ủy Hội hả?"
Hà Tử Nhiên nghiêm mặt nhìn ra ngoài cổng, miễn cưỡng trả lời một câu: "Con muốn gặp cha con."
Nghe được câu này, tất cả lửa giận trong lòng Lý Sảng trong nháy mắt đã bị dập tắt hoàn toàn.
Ánh mắt rơi vào trên mặt Hà Tử Nhiên, nhìn tai cậu bé bị mình đánh tới đỏ ửng, trong lòng đột nhiên cảm thấy rất là đau lòng, đồng thời cũng rất khó chịu.
Không nói thêm cũng không nói những lời răn dạy nữa, cô ấy nhíu lông mày lặng tiếng một hồi lâu, Lý Sảng lại nhìn về phía Hà Tử Nhiên, thanh âm bình tĩnh nói: "Hiện tại trường học bắt đầu cho nhập học lại rồi, hai ngày nữa khai giảng, con đi học cho mẹ, đừng có ra ngoài náo loạn lung tung nữa."
Hà Tử Nhiên vẫn nhìn ra ngoài cửa: "Con không đi."
Lý Sảng nhìn cậu bé, cậu bé cúi đầu xuống nói: "Có cái gì tốt đâu chứ, nhập học lại đi học lại cũng là tiếp tục làm cách mạng, tới trường học cũng hỗn loạn giống bên ngoài mà còn phải tốn tiền. Con ở bên ngoài náo loạn hai năm, sau đó đi bộ đội, tham gia quân ngũ."
Cậu bé năm nay mười lăm tuổi, còn chưa đủ tuổi đi lính.
Lý Sảng nhịn không được hít sâu, nhíu lông mày, sau một lát nói: "Nhà ta như bây giờ, cha con còn đang bên trong trại giam, quân đội nào kết nạp con chứ? Đơn xin cũng không được nộp lên nữa."
Hà Tử Nhiên lặng tiếng, một lát sau mới nói: "Vậy con đi xuống nông thôn rồi chen ngang vào đó, dù sao cũng chỉ có hai con đường này."
Đối với người trẻ tuổi mà nói, hiện tại quả thực cũng chỉ có hai con đường này.
Sau mấy năm nghỉ học để làm cách mạng, những sinh viên chưa ra được trường quá nhiều, nhiều sinh viên sẽ được phân tới nông thôn hoặc nông trường với khẩu hiệu "Tiếp nhận công nông binh tái giáo dục", chưa nói tới những học sinh trung học.
Tham gia quân ngũ là con đường tốt nhất trước mắt, không làm được bộ đội thì chỉ có thể xuống nông thôn thôi.
Ngẫm lại cũng cảm thấy đau đầu.
Lý Sảng giơ tay lên đè lại huyệt thái dương.
Dưới ánh chiều tà, Trân Trân cùng A Văn tan việc sóng vai về nhà.
Mới đi đến nửa đường thì đụng phải chị dâu Trần cũng đang tan tầm về nhà.
Chạm mặt liền tiến lên chào hỏi một chút.
Chị dâu Trần dừng xe đạp xuống dắt cùng Trân Trân và A Văn đi bộ về nhà.
Vừa đi vừa tán gẫu, chị dâu Trần gợi chủ đề nói: "Cuối cùng vẫn xác định sẽ nhập học lại, không cho bọn nhỏ đi học lại thì xem chừng sẽ điên đầu mất."
Mấy năm này mặc dù người lớn trôi qua không ổn nhưng quả thực bọn trẻ trôi qua vô cùng vui vẻ.
Người lớn trôi qua trong sự nơm nớp lo sợ, bản thân mình còn chưa ổn nên không có thời gian cũng không có tâm sức đi dạy dỗ bọn trẻ, trường học lại không mở cửa, bọn nhỏ đương nhiên kết bạn náo loạn khắp nơi, hoặc là đi làm cách mạng, hoặc là làm bậy, tóm lại cũng không làm gì tử tế nên hồn cả.
Đối với bọn nhỏ mà nói, không cần đi học cũng không cần cha mẹ quản chính việc là vui sướng nhất.