.
Chương 336 -
Mẹ Lưu vốn đang khí thế lẫm liệt, lúc này lại đột nhiên không biết nên nói cái gì.
Thế là sửng sốt một hồi, chị ta lại nói: "Bất kể nói thế nào, Tiểu Quân nhà tôi đều chịu tủi nhục rất lớn, con bé nhà cô nhất định phải xin lỗi Tiểu Quân nhà tôi."
Đan Tuệ biết không thể liên lụy nhà Hà Tử Ngôn thêm nữa, tránh cho những người này cứ lấy chuyện thành phần ra mà nói.
Nhưng cô bé cũng không muốn xin lỗi, chỉ giương mắt lạnh lẽo nhìn Lưu Tiểu Quân không nói lời nào.
Thị Hoài Minh nhìn Đan Tuệ một cái, không ép buộc cô bé.
Anh nhìn về phía mẹ Lưu, vừa định nói chuyện, bỗng nghe được trong hẻm truyền đến một tiếng: "Đừng xin lỗi, đừng xin lỗi. . ."
Thị Hoài Minh cùng những người khác quay đầu nhìn sang, chỉ thấy người nói chuyện chạy tới là cha của Lưu Tiểu Quân.
Cha Lưu trực tiếp đi đến trước mặt Thị Hoài Minh, thở hơi hổn hển, nói xin lỗi trước: "Thủ trưởng, thực sự xin lỗi, đêm hôm khuya khoắt gây thêm phiền phức cho ngài, thật sự là xin lỗi ngài. Ngài đừng chấp nhặt với bọn họ, tôi dẫn họ về nhà dạy dỗ một trận."
Nếu cha Lưu đã nói như vậy, Thị Hoài Minh tất nhiên là phụ họa nói một câu: "Đúng là cũng không hoàn toàn là đứa trẻ nào sai cả, vậy thì nhà ai dạy con nhà nấy, đều mang về nhà mình dạy dỗ, được không?"
Cha Lưu luôn miệng nói: "Được được được, gây thêm phiền toái cho ngài rồi."
Nói xong anh ta liền lập tức kéo mẹ Lưu và Lưu Tiểu Quân, cau mày nhăn mặt vội vội vàng vàng rời đi.
Còn chưa lấy lại được công bằng cho con trai, nào biết được chồng mình lại chạy đến phá.
Cơn giận trong lòng mẹ Lưu không trôi được, sau khi ra hẻm hất tay cha Lưu ra, tức giận nói: "Anh sợ như thế làm gì? Con trai bị người bắt nạt chịu uất ức, chúng ta ngay cả câu xin lỗi cũng không cần hay sao?"
Cha Lưu nhíu mày nói: "Trẻ con cãi nhau ầm ĩ là chuyện không thể bình thường hơn được, đến mức tìm tới nhà người ta làm ầm làm ĩ hay sao? Người ta là con gái, con của cô nếu như không có vấn đề thì người ta sẽ trừng trị nó đó!"
Mẹ Lưu: "Ha ha, sao anh lại bao che người ngoài vậy hả? Con bé kia che chở đứa con kia của nhà họ Hà, là trẻ con đùa giỡn đơn giản như vậy sao? Hai nhà bọn họ quan hệ vốn dĩ đã tốt, tôi nói chứ, chính là lập trường có vấn đề!"
Cha Lưu chợt nặng tiếng: "Cô câm miệng cho tôi! Lập trường có vấn đề có thể vững vững vàng vàng làm đến hiện tại? Cô nói ai lập trường có vấn đề thì người đó liền lập trường có vấn đề? Cô quản tốt bản thân mình là được, ít đi ra ngoài gây chuyện cho tôi, cũng ít đắc tội với người ta cho tôi! Thời đại này, thành thật một chút cũng không sai."
Mẹ Lưu: "Vậy con trai chúng ta phải chịu nỗi uất ức này hay sao?"
Cha Lưu: "Chịu thì chịu!"
Mẹ Lưu: ". . ."
Trong hẻm, sau khi nhà họ Lưu rời đi, mấy người chị dâu Trần, A Văn cũng liền về nhà.
Trân Trân đóng cửa sân lại, chen chốt cửa, cùng Thị Hoài Minh, Chung Mẫn Phân mang theo bọn nhỏ trở lại trong nhà, ngồi xuống tiếp tục ăn cơm.
Đan Tuệ không có tâm tình ăn cơm, nhìn Trân Trân cùng Thị Hoài Minh hỏi: "Cha mẹ định dạy dỗ con như thế nào?"
Thị Hoài Minh nhìn cô bé một cái, một lát nói: "Con. . . Không cần giáo dục."
Đan Tuệ sửng sốt, vừa định vui vẻ, kết quả Thị Hoài Minh còn nói: "Nhưng mà. . ."
". . ." Đan Tuệ vội vàng lại thu lại tâm tình, hỏi: "Nhưng mà cái gì ạ?"
Thị Hoài Minh: "Nhưng mà về sau không thể xúc động như vậy."
Đan Tuệ cười lên, gật đầu: "Vâng."
Trên bàn cơm nhà A Văn, A Văn và Liễu Chí cũng hỏi Đậu Đậu đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Lưu Tiểu Quân đã ầm ĩ tới tận đây, Đậu Đậu cũng đành nói chuyện đã xảy ra ở trường học cho A Văn và Liễu Chí nghe.
Nghe xong toàn bộ sự việc, A Văn vừa tức giận vừa cảm thấy bất đắc dĩ.
May mà Đan Tuệ khá mạnh mẽ, giúp Hà Tử Ngôn trút cơn giận này, cũng không tính là quá uất ức.
Cô ấy nói: "Có lẽ sau này nó không dám ức hiếp Tử Ngôn nữa đâu."
Trong chuyện này, người lớn thật sự không thể nhúng tay vào, chỉ có thể để trẻ con và trẻ con tự giải quyết như vậy.
Hà Tử Ngôn không nói sự thật cho Lý Sảng và Hà Tử Nhiên.
Từ trên thao trường về nhà, chỉ coi như không xảy ra chuyện gì hết, tắm rửa rồi đi ngủ.
Hôm sau, ăn xong bữa sáng, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn cùng nhau đến trường.
Đến cổng đại viện, Hà Tử Nhiên và Trình Trần kết bè, Hà Tử Ngôn và Đan Tuệ, Đậu Đậu kết bè.
Hà Tử Nhiên không muốn đi học lắm, cậu hất cặp sách trên vai, đi đường rất ung dung chậm rãi.
Trình Trần không láu cá như cậu, đeo chéo cặp sách, dáng người nghiêm chỉnh.
Cậu hỏi Hà Tử Nhiên: "Tối qua mẹ của Lưu Tiểu Quân dẫn nó tới nhà Tuệ Tuệ làm ầm lên một trận, cậu biết không?"
Đương nhiên Hà Tử Nhiên không biết, cậu nhìn Trình Trần: "Làm sao vậy?"
Trình Trần nói: "Hình như có liên quan tới em trai cậu, có lẽ là Lưu Tiểu Quân hất nước vào trong mắt em trai cậu, Tuệ Tuệ dạy dỗ Lưu Tiểu Quân, tôi cũng không nghe hết, không biết là dạy dỗ kiểu gì. Nhìn mẹ của Lưu Tiểu Quân tức giận tới mức đó, ngay cả chú Thị cũng bị làm lơ, có lẽ là bị dạy dỗ không nhẹ."