Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 338

. Chương 338 -
Đại khái bọn trẻ ở thời đại này có hồi ức tập thể dành cho thanh xuân là tự do.

Chúng phung phí thời gian trong tự do to lớn không có áp lực học hành và không ai quản thúc, phung phí thanh xuân, phung phí hormone quá độ của thời niên thiếu.

Hà Tử Nhiên bắt Lưu Tiểu Quân tới nhà vệ sinh dạy dỗ xong, Hà Tử Ngôn đã nhận được sự an ổn hoàn toàn ở trường học.

Cho dù mọi người coi thường cậu bé, cũng vì kiêng dè anh trai lưu manh của cậu mà không dám trêu chọc cậu.

Hà Tử Ngôn biết mình bị kỳ thị, hơn nữa cậu bé cũng không biết cách dùng nắm đấm để khuất phục người khác giống Hà Tử Nhiên, cho nên cậu bé trực tiếp không giao lưu với quá nhiều người. Chỉ có lúc lên lớp và tan học, đi một đoạn ở phía sau Đan Tuệ và Đậu Đậu.

Trước đây lúc không đi học, Hà Tử Ngôn sẽ theo phía sau Hà Tử Nhiên ra ngoài chơi, bây giờ phần lớn thời gian đều là một mình.

Lúc không có chuyện gì, cậu bé lấy những quyển sách giáo khoa trong cặp sách ra đọc.

Sau khi khai giảng, cậu bé và anh trai Hà Tử Nhiên giống như hai thái cực.

Hà Tử Nhiên và mấy người bạn của cậu mặc quân trang cũ hoặc đồng phục cũ, đánh đánh giết giết, lang bạt khắp nơi.

Hà Tử Ngôn thì chỉ có một tuyến hai điểm là trường học và nhà, tan học thì về nhà, không đi đâu cả.

Mà Hà Tử Nhiên lăn lộn bên ngoài, trước nay chưa từng khiến Lý Sảng lo lắng, cho nên cuộc sống của Lý Sảng và Hà Tử Ngôn tương đối rất bình yên. Họ cũng không hi vọng gì khác với cuộc sống, bình yên đã là điều hiếm có nhất rồi.

Mà một chút mong chờ duy nhất trong cuộc sống bình yên là mỗi tháng đến Cách Ủy Hội thăm Hà Thạc.

Hà Tử Nhiên cũng chỉ có lúc đi thăm Hà Thạc mới biểu hiện ngoan ngoãn nghe lời nhất, chuyện gì cũng gật đầu.

Buổi chiều, thăm Hà Thạc xong, từ Cách Ủy Hội đi ra, Lý Sảng giơ tay chắn ánh mặt trời.

Cô ấy nói với Hà Tử Nhiên: "Mỗi lần ở trước mặt cha con, con đều hứa sẽ nghe lời, ra ngoài quay đầu đã coi như gió bay."

Hà Tử Nhiên chỉ làm như không nghe thấy.

Nếu cậu bé thật sự làm giống như những gì đã hứa với Hà Thạc, không thể sống hết một ngày.

Cậu và Lý Sảng, Hà Tử Ngôn đi về phía trước, phía trước có người tới, ba người cũng không nhìn kỹ.

Lúc sắp đi qua, bỗng nghe thấy một câu: "Là… dì Lý, Lý Sảng sao?"

Nghe thấy câu nói này, Lý Sảng, Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn dừng bước, quay đầu thấy là Thị Đan Linh.

Lý Sảng ngơ người, sau đó miễn cưỡng cười gượng nói: "Là… là dì… cháu là Linh Linh nhỉ?"

"Là cháu, dì Lý." Thị Đan Linh vội vàng đáp.

Vừa nãy cô ấy đã nhìn Lý Sảng một lúc, nhưng không dám nhận lắm.

Từ khi cách mạng bắt đầu tới bây giờ, cô ấy đã gần ba năm chưa gặp Lý Sảng rồi.

Lý Sảng trước mắt bây giờ và Lý Sảng trong ký ức của cô ấy ba năm trước, thực sự thay đổi quá nhiều.

Ngoài vẻ ngoài và khí chất thay đổi, ngữ khí nói chuyện của Lý Sảng cũng có thay đổi rất lớn.

Một người kiêu ngạo xinh đẹp như thế của trước kia, bây giờ trông rất e dè.

Cô ấy cười nói với Thị Đan Linh: "Cháu tới nhà thím ba cháu à?"

Thị Đan Linh gật đầu: "Sắp được nghỉ rồi, cháu tới nói chút chuyện với thím ba và chú ba."

Lý Sảng cũng gật đầu, vẫn cười gượng nói: "Vậy cháu đi mau đi."

Thị Đan Linh nhìn ra Lý Sảng không muốn nói chuyện nhiều với cô ấy, đáp một tiếng rồi đi.

Lý Sảng cũng dắt Hà Tử Nhiên và Hà Tử Ngôn tiếp tục đi về nhà, không nán lại lâu thêm, cũng không quay đầu.

Thị Đan Linh không nhịn được cảm khái trong lòng, lại quay đầu nhìn Lý Sảng thêm mấy lần.

Đi tới nhà, vào cửa viện, trong đầu cô ấy đều là dáng vẻ khác biệt của Lý Sảng hiện tại và khi trước.

Bây giờ tiết trời nóng.

Trân Trân và Thị Hoài Minh ở nhà tránh nắng không ra ngoài.

Chung Mẫn Phân thì ra ngoài chơi rồi, nhưng Đậu Đậu và hai đứa em gái đều chơi ở đây, cho nên trong nhà rất ồn ào.

Bọn trẻ chơi phần chúng, Trân Trân và Thị Hoài Minh cũng chơi phần mình.

Hai người dựng bàn cờ trong nhà, đang ngồi bên bàn cờ, suy nghĩ đánh cờ tướng.

Thị Đan Linh vào viện nhưng họ cũng không biết, cho tới khi nghe Thị Đan Linh gọi chú ba thím ba, hai người mới quay đầu.

Nhìn thấy Thị Đan Linh, Trân Trân lên tiếng nói: "Linh Linh, cháu tới đúng lúc, mau tới giúp thím."

Thị Đan Linh cười đi tới bên cạnh cô: "Cháu cũng không biết trò này lắm."

Trân Trân nói: "Chú ba của cháu thật phiền, không hề biết nhường thím tí nào."

Thị Hoài Minh kêu oan: "Anh còn không nhường em?"

Thấy hai người như vậy, Thị Đan Linh không nhịn được cười.

Cô ấy cầm ghế ngồi bên cạnh Trân Trân, giúp Trân Trân bày mưu tính kế nghĩ nước cờ.

Cuối cùng thắng được một ván, Trân Trân vui vẻ đẩy tay nói: "Em không chơi nữa! Hôm nay coi như em thắng!"

Thị Hoài Minh cười: "Được, đều là em thắng."
Bình Luận (0)
Comment