.
Chương 361 -
Sợ Thị Đan Linh và Đan Tuệ quên, Thị Hoài Minh lại nói: "Cũng phải nói với Linh Linh và Tuệ Tuệ một tiếng."
Trân Trân ở bên cạnh gật đầu: "Không sao, gọi điện thoại cho chúng nói một tiếng."
Mà nhắc tới Thị Đan Linh, Chung Mẫn Phân lại không nhịn được lo lắng chuyện khác.
Bà nhai nửa ngày mới nuốt cơm trong miệng xuống, bỗng cất tiếng nói: "Hôn sự của Linh Linh thì sao đây? Phân công tới đơn vị đi làm đã hai năm rồi, tuổi cũng lớn như vậy, còn muốn kéo dài tới bao giờ?"
So với độ tuổi kết hôn của người nông thôn, bây giờ quả thật Thị Đan Linh đã rất lớn tuổi rồi.
Nếu sống ở nông thôn, bà mai nhìn cũng phải sầu lo.
Nhưng đây không phải ở nông thôn, Thị Đan Linh lại là một cô gái có văn bằng đại học, có văn hóa có tư tưởng có công việc đàng hoàng, có chủ kiến của mình, cho nên thực ra cũng rất ổn.
Nhưng Chung Mẫn Phân và vợ chồng Thị Hoài Chung vẫn nôn nóng, hai năm qua, luôn trông mong chuyện này.
Thân là chú ba thím ba, Thị Hoài Minh và Trân Trân đương nhiên cũng từng lo lắng cho Thị Đan Linh.
Nhưng bản thân Thị Đan Linh không gấp, sắp xếp cho cô ấy xem mắt cô ấy cũng không đi, cho nên chuyện này vẫn luôn gác lại như vậy.
Trân Trân tiếp lời của Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, Linh Linh nó không gấp chuyện này, chúng ta cũng không tiện đưa ra chủ trương thay nó. Bây giờ đều là tự do yêu đương, kết hôn thì phải có tình cảm, cứ để nó tự quyết đi."
Chung Mẫn Phân nói: "Kéo dài thêm mấy năm nữa là ba mươi tuổi rồi."
Trân Trân nói: "Kéo tới ba mươi cũng không sao, Linh Linh là sinh viên đại học, lại có công việc đàng hoàng, sợ cái gì chứ?"
Chung Mẫn Phân biết mình nói cũng vô dụng, không nói tiếp nữa.
Bà đã từng tuổi này, tinh lực có hạn, bây giờ càng ít quản chuyện, cùng lắm cũng chỉ hỏi dăm ba câu thôi.
Thị Hoài Minh và Trân Trân nói đôi ba câu cũng không để trong lòng.
Buổi tối rửa mặt quay về phòng, Thị Hoài Minh ngồi xuống trước bàn, cầm bút máy lên, trải giấy ra, viết thư cho Thị Hoài Chung, nói với anh ta chuyện đón sinh nhật.
Thị Hoài Minh ở đó viết thư, Trân Trân cầm vĩ cầm ra đứng đối diện với nhạc phổ luyện đàn.
Học vĩ cầm hơn hai năm, mỗi tối đều luyện, bây giờ Trân Trân kéo đàn đã hơi có hình có dạng.
Là người không hiểu gì về âm nhạc, dù sao Thị Hoài Minh cũng nghe rất hưởng thụ.
Trân Trân luyện vĩ cầm xong, Thị Hoài Minh cũng đúng lúc viết thư xong.
Anh gấp thư đã viết nhét vào trong phong thư, đậy phong thư lại dán tem lên, đặt trên bàn.
Trân Trân cất đàn vĩ cầm, cùng anh lên giường đi ngủ.
Kéo đèn nằm trên giường, Thị Hoài Minh cũng bỗng nhớ tới mười năm trước, không nhịn được cảm khái nói: "Chớp mắt đã mười năm trôi qua rồi."
Trân Trân tiếp lời anh nói: "Đúng vậy, thời gian mỗi phút mỗi giây đều không đợi ai...."
Đã bắt đầu chủ đề, Trân Trân và Thị Hoài Minh bất giác nói tới quá khứ.
Nói tới nửa đêm mới ngủ, lại mơ thấy trở về mười năm trước, ôn lại sự náo nhiệt và đoàn viên khi đó.
Mà thời gian luôn không ngừng lao về phía trước.
Cuộc đời không có đường quay đầu, chuyện quá khứ đều lưu lại trong ký ức.
Hôm sau, Thị Hoài Minh cầm thư đã viết xong đến bưu cục ký gửi.
Anh cũng dành thời gian ở đơn vị gọi điện thoại cho Thị Đan Linh và Đan Tuệ, nhắc nhở họ tới chừng đó phải trở về.
Sau đó, lúc còn một tuần nữa sẽ tới sinh nhật của Chung Mẫn Phân, Thị Đan Linh lại gọi điện thoại tới.
Cô ấy rất đường đột nói với Thị Hoài Minh: "Chú ba, tới lúc đó cháu dẫn người yêu về cùng, được không?"
Thị Hoài Minh ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, vội nói: "Được được được."
Buổi tối về nhà, anh nói chuyện này cho Chung Mẫn Phân và Trân Trân biết, Chung Mẫn Phân và Trân Trân cũng ngơ ra một lúc lâu.
Hối thúc cô ấy lâu như thế cô ấy cũng không phản ứng, đột nhiên lại có người yêu muốn dẫn về?
Trân Trân nói với Thị Hoài Minh: "Anh không hỏi thêm chút gì sao?"
Thị Hoài Minh nói: "Đó là điện thoại của đơn vị, nó lại là con gái, anh đâu tiện hỏi nhiều."
Quả thật không tiện hỏi nhiều.
Vậy chỉ có thể đợi tới ngày sinh nhật của Chung Mẫn Phân, tận mắt xem thử.
Một tuần còn lại đã trôi qua rất nhanh.
Hôm sinh nhật của Chung Mẫn Phân, gia đình của Thị Hoài Chung và gia đình của Thị Hoài Hà ngồi xe lửa tới Hi Thành đúng giờ.
Lần này lại tới, người thay đổi lớn nhất phải kể tới Thị Hoài Hà.
Thay đổi lớn nhất của cô ta chính là miệng trở nên kín đáo hơn, không còn oang oang cái gì cũng nói nữa.
Đây ước chừng cũng là đặc trưng của hầu hết mọi người của thời đại này, không dám nói nhiều, cũng không dám nói lung tung.