.
Chương 40 - Tiểu Miên Hoa 2
Tâm sự một đường đến cửa hàng bách hóa, Lý Sảng hướng về cổng chính ra hiệu: “Đến nơi rồi, đi thôi, dẫn em đi vào dạo chơi.”
Nhìn thấy cửa hàng bách hóa lầu cao cổng lớn mà Trân Trân chỉ cảm thấy hai mắt đều choáng ngợp.
Cô đi theo Lý Sảng đi vào, ngón tay giấu trong tay áo hơi hơi siết nhẹ, cảm thấy áo quần trên người mình thật sự không phù hợp với hoàn cảnh trong cửa hàng.
Cô không muốn tỏ ra vẻ chưa từng nhìn thấy sự đời, nhưng vẫn không kìm chế nổi cảm giác căng thẳng.
Cô đi theo bên cạnh Lý Sảng, nhịn không được mà nhìn trái nhìn phải.
Cô chưa từng nhìn thấy cửa hàng, rất nhiều thứ ở trong đó cô cũng chưa từng thấy cho nên cũng vô cùng mới lạ.
Lý Sảng nhìn thấy cô vừa tò mò vừa căng thẳng thì cười nhẹ rồi hỏi: “Chưa từng thấy qua sao?”
Trân Trân vô cùng thành thật gật đầu với cô ấy.
Lý Sảng hào sảng nói: “Đi thôi, hôm nay dẫn em đi mở mang kiến thức.”
Vì để tránh đi lạc mất nên Trân Trân theo thật sát Lý Sảng.
Lý Sảng dẫn cô đến bên quầy, giới thiệu một chút về những đồ bán trong quầy cho cô.
Trân Trân vừa nghe vừa gật đầu, nhỡ kĩ những thứ mà cô ấy vừa giới thiệu.
Đi đến bên cạnh quầy bán kem dưỡng da, Lý Sảng bỗng nhiên nói: “Tiểu Miên Hoa, em đã có kem dưỡng da chưa?”
Bởi vì cô ấy không gọi tên của mình nên Trân Trân không kịp phản ứng ngay.
Lý Sảng thấy cô không trả lời thì quay đầu nhìn về phía cô: “Hỏi em đấy, em đã có kem dưỡng da chưa?”
Trân Trân thế mới biết Lý Sảng đang hỏi cô, vội vàng lên tiếng đáp: “Em chưa bao giờ dùng thứ này.”
Lý Sảng nhìn mặt cô một cái: “Làn da của em giờ cũng không tệ rồi, dùng cái này sẽ trở nên tốt hơn, lại còn thơm.”
Nói xong lại quay về hướng quầy hàng, hỏi: “Những thứ trong quầy này em muốn cái nào?”
Nhãn hiệu không giống nhau, hình dáng chai lọ cũng không giống.
Trân Trân không thể nào chọn được những thứ này, đành phải ăn ngay nói thật: “Em không biết nhiều lắm, thật ra em có thể không cần cái này.”
Có thể khiến cho làn da trở nên tốt hơn, còn thơm nữa, vậy chắc chắn là không rẻ.
Lý Sảng giống như biết được cô đang suy nghĩ gì, rất thoải mái mà nói: “Ôi chao, em cứ yên tâm đi, lấy tiền lương và phụ cấp hiện tại của Thị Hoài Minh, những thứ này cậu ấy vẫn mua nổi. Phụ nữ thì phải chăm sóc bản thân trở nên thơm tho xinh đẹp, em có hiểu chưa?”
Trân Trân đương nhiên biết phụ nữ xinh đẹp thì sẽ tốt hơn, ví dụ như cô cũng thích Thị Hoài Minh tặng cô khăn lụa đỏ. Nhưng kiểu đẹp mà Lý Sảng nói thì trước kia cô có tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng ra.
Nhìn Trân Trân không nói lời nào, Lý Sảng xem như đã biết vì sao Thị Hoài Minh lại nhờ cô ấy dẫn Trân Trân đi mua đồ. Rất nhiều thứ đừng nói Thị Hoài Minh không biết, đến cả bản thân Lâm Trân Trân này cũng không biết.
Nếu đã không biết thì Lý Sảng dứt khoát cũng không hỏi nhiều như vậy nữa. Cô ấy lấy hai lọ kem dưỡng da từ trong quầy ra, cô ấy và Trân Trân một người một lọ, trả tiền mua đồ rồi cho vào trong túi, dẫn Trân Trân tiếp tục đi dạo quầy hàng kế tiếp.
Trân Trân nhớ đến vừa rồi cô ấy gọi mình, tìm lúc rảnh rỗi giải thích: “Em tên là Lâm Trân Trân, không phải là Tiểu Miên Hoa.”
Lý Sảng nhìn về phía cô cười lên: “Chị biết, chị đặt biệt danh cho em đấy, êm tai chứ?”
À ......
Trân Trân không nói gì nữa. Tiểu Miên Hoa thì Tiểu Miên Hoa đi.
Mua xong kem dưỡng da, Lý Sảng lại dẫn Trân Trân đi mua một số đồ dùng của phụ nữ. Có một số thứ cô ấy cũng cần thì sẽ lấy hai phần.
Mua xong băng vệ sinh, Lý Sảng cất bọc giấy màu vàng vào túi, nhỏ giọng hỏi Trân Trân: “Em có biết băng vệ sinh là cái gì không?”
Trân Trân lắc đầu với cô ấy: “Ở nông thôn chưa từng nghe nói đến.”
Lý Sảng cười, giọng nói càng nhỏ hơn: “Dùng thứ này lúc nào, về nhà chị sẽ chỉ cho em.”
Trân Trân hiểu rồi, cũng hạ thấp giọng nói xuống: “À, được ạ.”
Đi dạo hết một vòng, trong túi của Lý Sảng đã chất đầy đồ.
Cô ấy nhìn quanh quầy hàng trong cửa hàng rời nghĩ một lát, nhớ tới cái gì đó lại dẫn Trân Trân đến quầy bán vải, kéo Trân Trân đến chọn lựa vải vóc, mua nguyên liệu để Trân Trân có thể may hai bộ quần áo.
Lý Sảng cầm lấy vải ướm thử lên người Trân Trân: “Bây giờ đến tối đã có hơi lạnh, mua vải xong lát nữa em đến tiệm may may một bộ đồ ‘bu-la-ji’, một bộ tay áo dài quần dài, hoa văn màu xanh này trông rất hợp với em, dùng làm một bộ ‘bu-la-ji’ đi.”