.
Chương 52 - Bông hoa nhỏ màu đỏ 8
Trân Trân đặt nồi đã rửa sạch xuống đi ra cửa mở cửa, chỉ thấy Lý Sảng đứng ở bên ngoài.
Cô còn chưa kịp lên tiếng chào hỏi, Lý Sảng trực tiếp đem cái túi vải bố trong tay đưa đến trước mặt cô nói: "Giúp em mượn bột nở, em cầm dùng đi. Dùng xong nhớ chừa lại chút bột nở để trong bát, chị phải trả lại cho người ta."
Không nghĩ tới Lý Sảng đã có thể tìm được nhanh như vậy.
Trân Trân vui vẻ trở lại, cầm lấy túi vải, đồng thời nói với Lý Sảng: "Cảm ơn chị dâu."
"Việc nhỏ thôi, không cần khách khí." Lý Sảng không còn chuyện gì cái khác muốn nói nên xoay người liền muốn đi về nhà.
Nhưng không chờ cô ấy cất bước, Trân Trân lại gọi cô ấy lại.
Cô ấy quay người lại, nhìn Trân Trân: "Có phải còn có chuyện gì không?"
Trân Trân cũng rất sợ bản thân làm phiền người ta, mềm giọng hỏi: "Chị dâu, chị và đoàn trưởng Hà, còn cả Tử Nhiên, mọi người thích ăn cái gì nhỉ? Ngày mai em và anh ba đi Tà Loan Đại Tập mua thức ăn."
Lý Sảng đơn giản nói: "Bọn chị không kiêng cái gì, em cứ làm món sở trường của em là được."
Làm gì có chuyện đến nhà người ta ăn cơm còn gọi món ăn, quá không coi mình là người ngoài.
Nghe Lý Sảng nói như vậy, Trân Trân gật đầu cũng không hỏi lại.
Vừa vặn lúc này Hà Tử Nhiên lại trở về, còn chưa tới trước mặt liền gọi: "Mẹ, ăn cơm nhanh lên, con muốn đi xem phim."
Trân Trân hiếu kỳ: "Xem phim?"
Thấy cô không biết, Lý Sảng giải thích với cô: "Đêm nay trên thao trường trường học chiếu phim, nếu như em muốn đi xem thì đi sớm một chút giành ghế, nếu không thì quá nhiều người, chen ở phía sau sẽ không nhìn thấy."
Trân Trân đã hiểu. Cô cười cười: "Vâng, là vậy à."
Lý Sảng không còn chuyện gì khác muốn nói liền kéo Hà Tử Nhiên đi về nhà.
Trân Trân cầm bột nở vào nhà, lấy tô bột từ trong túi vải bố ra để vào nhà bếp đậy kín.
Cô định sáng sớm ngày mai thức dậy làm bột mì trước, buổi sáng đi chợ cùng Thị Hoài Minh, buổi chiều về hấp bánh bao.
Dẹp tô mì xong thì Thị Hoài Minh cũng vừa vặn tan học trở về.
Anh không nhắc chuyện đêm nay thao trường trường học chiếu phim nên Trân Trân cũng không nhắc.
Cơm nước xong, Thị Hoài Minh cũng không dạy Trân Trân nội dung mới mà là để Trân Trân học hết mấy phép nhân còn lại.
Ngoại trừ mấy phép nhân còn lại, còn có hết tất cả các nội dung đã học trước đó đều phải củng cố ôn tập một lúc.
Thị Hoài Minh vẫn ngồi ở bên cạnh Trân Trân, đọc sách của mình cùng cô.
Từ trước đến giờ, lúc anh đọc sách luôn rất nghiêm túc, ngoại trừ cầm bút máy viết viết vẽ vẽ lên giấy, hoặc là tiếng lật sách ra thì không còn tiếng động nào khác rồi.
Anh nghiêm túc như vậy, Trân Trân tự nhiên cũng không dám thả lỏng.
Nhưng đêm nay cô vẫn có chút muốn đào ngũ, bởi vì âm thanh chiếu phim trên thao trường truyền tới.
Cô bị âm thanh của phim điện ảnh hấp dẫn sự chú ý, vô thức muốn ra bên ngoài một chút.
Lúc ý thức được bản thân thất thần, cô vội vã thu hồi tâm tư.
Cô loại bỏ thứ không nên có ra khỏi đầu, âm thầm hít vào một hơi, tiếp tục học thuộc phép nhân và chữ cái của mình.
Phim sắp chiếu xong thì Trân Trân cũng đã củng cố xong nội dung cần học.
Trong lòng cô có chút sức mạnh, nói với Thị Hoài Minh: "Anh ba, em đã học thuộc hết rồi."
Nghe nói như thế, Thị Hoài Minh để sách trong tay xuống.
Trước hết, anh để cho Trân Trân ở ngay trước mặt anh chép chính tả hết tất cả những chữ cái đã học và phép nhân một lần, sau đó bản thân tùy tiện đọc qua rồi cho Trân Trân viết chính tả ở trên cuốn vở. Phép nhân thì ra đề bằng miệng để cô trả lời bằng miệng.
Những thứ này đều là những cái căn bản, đơn giản nhất nên Trân Trân không làm sai cái nào.
Thị Hoài Minh cũng tương đối hài lòng với thành quả học tập mấy ngày nay của cô, đưa tay lấy trong ống đựng bút ra một cây bút mực nước màu đỏ, ở tờ chính tả cuối cùng của Trân Trân viết, anh vẽ lên một bông hoa nhỏ bốn cánh màu đỏ, rồi tô màu.
Vẽ xong ở bên cạnh viết một chữ "Thị", cũng viết thêm ngày.
Viết xong giơ tay lên, anh nói với Trân Trân: "Rất tốt, thưởng em một hoa nhỏ màu đỏ."
Bị bất ngờ, cũng như bị đánh trúng, Trân Trân nhìn thấy bông hoa nhỏ màu đỏ trên cuốn vở thì khóe miệng không nhịn được cong lên.
Cô mím môi muốn hạ xuống nhưng hoàn toàn không che giấu được.
Vui như mở cờ trong bụng, vô cùng ngọt ngào.
Quay đầu nhìn về phía Thị Hoài Minh, mặt mày khóe miệng của cô tất cả đều là ý cười sáng sủa ngọt ngào, giọng nói lanh lảnh: "Em nhất định có thể học giỏi."
Thị Hoài Minh quay đầu đụng phải ánh mắt của cô, vô thức ngẩn ra một chút.
Anh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, đóng nắp bút máy lại, thả lại trong ống đựng bút nói: "Ừm, cố lên."