.
Chương 67 - Ánh trăng mịt mờ 2
Sự lo lắng trong lòng Trân Trân bị gió thổi tan biến, ngược lại còn có cảm giác mới lạ, hưng phấn và vui sướng. Đây là sự hưng phấn khi mở ra thế giới mới, tiếp xúc một thứ đồ mới, có được một kỹ năng mới. Không có cách nào miêu tả nào có thể lột tả được, chỉ có thể nói là vô cùng vui vẻ.
Thị Hoài Minh nói được làm được, vẫn luôn ở đằng sau xe đỡ cô. Anh nói với cô sẽ không buông tay, để cô yên tâm đạp, sau cô đạp ổn định thì anh sẽ buông. Nếu như xe ngã thì anh sẽ lập tức đỡ lấy, không ngã thì cứ để như vậy. Trân Trân không biết giữa chừng anh có buông tay nên đạp rất vui vẻ, cũng rất yên tâm.
Thị Hoài Minh cảm thấy hẳn là cô đã tìm được cảm giác cân bằng đó, thế là nói với cô: “Anh sắp thả tay rồi, nhưng anh vẫn sẽ đi theo em, em không cần sợ, tự mình đạp xem sao.”
Trân Trân nghe anh nói như vậy, trong nháy mắt liền trở nên khẩn trương. Cô siết chặt tay lái, hỏi một câu mang tính xác nhận với Thị Hoài Minh: “Em có thể chứ?”
Thị Hoài Minh nói với cô: “Em có thể, vừa rồi anh có buông tay mấy phút.”
Trân Trân không thể tin được: “Thật sao?”
Thị Hoài Minh: “Thật, chỉ là không nói cho em, sợ em sợ hãi.”
Trân Trân nghe anh nói thì bắt đầu có dũng khí. Cô nhớ đến việc anh đi theo bên cạnh, dù sao cũng sẽ không ngã được nên đồng ý: “Vậy thì anh thử thả tay xem, để em tự cưỡi xem sao.”
Thị Hoài Minh cũng không buông tay ngay mà chờ Trân Trân đạp vững đã. Lúc anh thấy cô đã tìm được cảm giác an toàn thì buông tay.
Trân Trân không biết anh đã thả hay chưa nên hỏi anh: “Anh thả tay chưa?”
Thị Hoài Minh chạy theo bên cạnh: “Ừ thả rồi, đạp tốt lắm.”
Trân Trân cũng cảm thấy mình đạp rất tốt, nhưng đột nhiên trong lòng lại không nhịn được mà khẩn trương. Cơ thể khẩn trương dẫn đến mất cân bằng nên xe như sắp ngã xuống. Thị Hoài Minh vươn tay ra đỡ lấy. Trân Trân ngại ngùng quay đầu: “Em hình như vẫn là không được.”
Thị Hoài Minh: “Không sao, tiếp tục đạp về phía trước. Việc này cũng chỉ là quen tay thôi, đạp nhiều là sẽ ổn.”
Trân Trân nghe Thị Hoài Minh nói như vậy thì tiếp tục giữ vững tinh thần, đạp thẳng về phía trước. Thế là sau đó cô cứ như vậy, đạp một cách ổn định tiến về phía trước, lúc sắp ngã Thị Hoài Minh sẽ đỡ lấy cô. Nhanh như vậy đã sắp tới nhà, cô đã có thể tự mình đạp ba bốn phút. Sau khi vào sân rộng cô đã tự mình đạp được. Đúng lúc cô thấy Ngô Đại Phượng đang đứng trước cửa lớn nhà mình. Cô ta thấy Trân Trân đạp xe về thì sáng mắt lên, nói: “Ôi ông trời của tôi ơi, Trân Trân sao em lại biết đạp thứ đồ này rồi?”
Biết đạp đã rất hưng phấn, được người ta ngạc nhiên hỏi như vậy thì càng hưng phấn hơn.
Nụ cười trên mặt Trân Trân vốn không che đậy được, cô dùng giọng nói giòn giã trả lời: “Chị dâu, em vừa mới học được.”
Nhưng không nên phân tâm như vậy. Cô vừa nói xong thì xe lập tức không còn vững nữa. Nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Thị Hoài Minh vẫn có thể dễ dàng vươn tay đỡ lấy.
Trân Trân từ trên xe xuống. Vừa học được cái này nên thật ra trong lòng vẫn ngứa ngáy, muốn đạp nhiều một chút. Nhưng đã đến nhà, trời cũng có hơi tối, cô liền giao xe cho Thị Hoài Minh.
Thị Hoài Minh đẩy xe lên trước phòng, dựa nó vào rồi nói với Trân Trân: “Anh vào tắm rửa trước.”
Trân Trân nghe câu này, lại nhìn Thị Hoài Minh mở cửa vào nhà thì mới nhớ ra anh vẫn theo cô chạy bộ một mạch về đến nhà. Cô tưởng tượng dáng vẻ trên đường đi anh vẫn luôn che chở, không để mình ngã xuống thì trong lòng không nhịn được có chút ấm áp, có chút ngọt ngào. Trân Trân nói: “Vậy để em đến nhà chị dâu trước.”
Thị Hoài Minh đáp lời: “Ừ, anh tắm xong sẽ đến sau.”
Trân Trân đến nhà Ngô Đại Phượng thì cô ta đang nấu ăn trong bếp. Trân Trân vào bếp hỏi cô ta: “Chị dâu, có gì cần làm không để em làm giúp chị.”
Ngô Đại Phượng nhìn trên người cô mang đồ mới, còn cả con bướm lớn được cột bằng dây lụa thì nói: “Không cần em giúp đâu, sẽ làm bẩn áo quần đó. Em cứ qua một bên chờ ăn là được, cũng chỉ có mấy món ăn thôi.”
Nói xong cô ta lại thì thầm: “Không biết ba người nhà Lý Sảng có đến không, không đến thì mấy món ăn này chị nấu nhiều rồi.”
Trước đó một nhà ba người nhà Lý Sảng đã về nhà cha mẹ rồi.
Trân Trân nói với Ngô Đại Phượng: “Đã nói với đoàn trưởng Hà rồi, chắc chắn là sẽ đến.”