.
Chương 70 - Cãi nhau một trận 1
Thấy Thị Hoài Minh đi về phía trước, Trân Trân hoàn hồn lập tức đuổi theo sau.
Ánh trăng rải rác trên mặt đất làm bóng người Thị Hoài Minh kéo dài đến dưới chân cô, bóng hình của hai người nối liền lại cùng một chỗ.
Ở bên ngoài đi dạo một lúc lâu nên khá mệt, buổi tối lại ăn quá no, Trân Trân về đến nhà liền rửa mặt trở về phòng nằm xuống.
Nhưng cô không lập tức tắt đèn đi ngủ, mà đem con hổ bằng vải ra chơi một lúc.
Lúc nhìn con hổ bằng vải, trong lòng tự nhiên nghĩ con hổ bằng vải là người kia.
Nhìn một lúc Trân Trân đưa tay tắt đèn, ôm con hổ bằng vải vào ngực nhắm mắt lại ngủ.
Trên người con hổ bằng vải rất thơm, cô không nghe ra được mùi thơm cụ thể là gì, nhưng cứ ngửi như vậy ngủ càng nhanh, càng ổn định hơn.
Lúc sắp sửa ngủ, trong đầu cô nghĩ…. cô và anh ba của cô đã gần nhau thêm một chút rồi nhỉ?
Sau khi ngủ, Trân Trân bắt đầu nằm mơ.
Trong mơ cô đang đạp xe đạp, vừa bắt đầu thì Thị Hoài Minh ở phía sau đỡ, sau đó cô biết chạy rồi, có thể gọi là chạy như bay.
Lúc tốc độ xe sắp đạt tới trình độ nhất định thì xe đạp lại chậm rãi bay lên.
Cô cứ như vậy mà đạp xe đạp, ở trên đụn mây ròng rã bay một đêm.
Buổi sáng hôm sau thức dậy cô vẫn còn cảm giác phiêu diêu, giống như dưới chân còn đạp hai đám mây.
Có điều cái này không cản trở cô rửa mặt, giặt quần áo và làm đồ ăn sáng, thuận tiện thừa dịp sáng sớm khi đầu óc tỉnh táo nhất ôn tập củng cố nội dung học tập tuần trước một lúc.
Làm xong chuyện của mình, quay đầu nhìn qua cửa sổ thì thấy Lý Sảng mang theo hộp cơm từ hướng nhà ăn trở về.
Trân Trân vội vàng mở cửa lớn ra, nhô đầu ra chào hỏi với Lý Sảng, hỏi cô ấy: "Chị dâu, chị không sao chứ?"
Lý Sảng đi tới trước mặt Trân Trân nói: "Có thể là có chuyện rồi."
Nghe cô ấy nói như vậy, theo bản năng Trân Trân hơi căng thẳng: "Có chuyện gì rồi ạ?"
Lý Sảng nói: "Không chắc chắn lắm, định dành chút thời gian đi bệnh viện khám."
Trân Trân: "Vâng, khám cho yên tâm chút ạ."
Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Lý Sảng lại hỏi Trân Trân: "Có phải tối hôm qua Ngô Đại Phượng ở nhà mắng chị không?"
Nghe nói như thế, Trân Trân vội vàng lắc đầu với Lý Sảng: "Không có!"
Trong lòng Lý Sảng cười một cái: "Không cần em nói, chị dùng ngón chân nghĩ cũng có thể đoán được. Chị cũng không phải cố ý, chị ta thích mắng thì cứ mắng đi. Nếu chị ta đã mắng rồi chị cũng không cần cảm thấy có lỗi."
Nói xong cô ấy cũng không tiếp tục nhiều lời với Trân Trân nữa, cầm theo hộp cơm đi về nhà.
Trân Trân đóng cửa lại vào nhà, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Mới vừa ngồi xuống không được bao lâu thì Thị Hoài Minh đã trở về, cô lại vội vàng đứng dậy dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị ăn sáng.
Ăn sáng xong, Thị Hoài Minh lên lớp như thường lệ.
Bởi vì Thị Hoài Minh không có dạy nội dung mới cho Trân Trân, vì lẽ đó thời gian nửa ngày này Trân Trân có thể làm những chuyện khác.
Mà những chuyện khác Trân Trân chủ yếu muốn làm chính là đi cửa hàng thực phẩm phụ mua đồ.
Ngày hôm nay cô ôn xong hết nội dung học tập tuần trước, như bình thường xách giỏ chuẩn bị ra ngoài.
Nhưng vừa cầm giỏ ra tới bên ngoài thì sự chú ý của cô liền bị chiếc xe đạp trước nhà hấp dẫn.
Một người vừa học được cách đạp xe đạp nhìn thấy trước nhà đặt một chiếc xe đạp sáng loáng, đối với người này mà nói chiếc xe đạp này không thể nghi ngờ là có sức hấp dẫn trí mạng.
Trân Trân cầm theo giỏ nhìn xe đạp một lúc, trong lòng ngứa ngáy cực kỳ.
Một lát sau trong lòng đưa ra quyết định, cô xoay người mở cửa bỏ giỏ lại trong nhà, đi ra đẩy xe đạp đi.
Ngô Đại Phượng đi ra vừa vặn nhìn thấy Trân Trân, lên giọng hỏi cô một câu: "Trân Trân, em đi đâu vậy?"
Trân Trân quay đầu nhìn một cái, trả lời Ngô Đại Phượng: "Chị dâu, em đi ra ngoài tùy tiện dạo một chút."
Đúng là tùy tiện đi dạo, bởi vì mục đích chủ yếu của cô là luyện tập đạp xe đạp.
Trân Trân đẩy xe ra khỏi trường học, ở gần trường học tìm được một chỗ không có người đi lại.
Sau đó cô đạp xe đạp ở con đường này, đạp lên bàn đạp chậm rãi leo lên.
Không có ai ở phía sau đỡ cho cô, cô bèn tự mình cẩn thận một ít, ghi đông bóng loáng di chuyển rất chậm.
Lúc vừa mới bắt đầu không tìm được cảm giác xe nên luôn muốn ngã, giẫm lên bàn đạp hai lần thân xe liền nghiêng.
Nhưng cô vẫn đủ kiên trì, thử một lần rồi một lần nữa, chậm rãi tìm được trạng thái và cảm giác cân bằng kia.
Sau khi tìm được cảm giác cân bằng thì vui sướng đạp tới đạp lui trên con đường này.