Cô Vợ Yêu Kiều Ở Đại Viện Hải Quân (Dịch Full)

Chương 84

. Chương 84 -
Chờ Trân Trân ngồi lên yên sau thì ánh mắt của cô ấy nhìn thoáng qua vết bẩn sau quần Trân Trân. Đồng chí nữ đều rất để ý chuyện này, nên Lý Sảng cởi áo khoác trên người, dùng tay áo cột lên eo Trân Trân.

Sắc mặt Trân Trân tái nhợt, xoay người ngồi sau xe.

Lý Sảng đỡ xe đạp, gạt chân chống, đạp xe về nhà. Cô ấp đạp thẳng đến cửa nhà Trân Trân, sau đó cô ấy sờ người Trân Trân lấy chìa khóa, mở cửa rồi đỡ Trân Trân xuống xe.

Sau khi Trân Trân xuống xe cô ấy lại nói: “Em lại dùng sức một chút, nằm xuống được là được.”

Nhưng cô ấy đỡ Trân Trân chưa đi được hai bước thì nghe được một giọng nói: “Ôi đây là làm sao vậy?”

Lý Sảng quay đầu thấy Ngô Đại Phượng thì nhỏ giọng nói: “Đến cái đó, chị tới giúp một chút đi.”

Ngô Đại Phượng nghe tất nhiên là hiểu được, vội chạy đến giúp đỡ cùng dìu Trân Trân. Hai người thì nhẹ nhõm hơn rất nhiều, một trái một phải đỡ Trân Trân vào nhà, cho cô nằm xuống giường.

Trân Trân không có sức lực, lắc đầu: “Làm bẩn.”

Lý Sảng có hơi cạn lời: “Đã là lúc nào rồi mà em còn nghĩ đến cái này chứ?”

Nói xong thì cô ấy đi lấy ít giấy vệ sinh đến, lót trên giường, để Trân Trân nằm lên đó.

Chờ Trân Trân nằm xuống, Ngô Đại Phượng nhìn cô rồi nói: “Em đến cái này đều đau như vậy sao?”

Trân Trân từ từ lắc đầu, giọng nói yếu ớt: “Trước đó không hề như vậy.”

Lý Sảng thở phào, nói: “Có thể do không quen thời tiết.”

Nói xong cô ấy lại hỏi Trân Trân: “Trong nhà em có đường đỏ không?”

Trân Trân lại lần nữa lắc đầu.

Ngô Đại Phượng cũng nói: “Nhà chị cũng không có đường đỏ.”

Lý Sảng quay người đi ra ngoài: “Trong nhà tôi có, để tôi về lấy một ít, chị đi tìm ít gừng đi.”

Ngô Đại Phượng nhìn dáng vẻ Trân Trân nói chuyện còn rất tốn sức nên cô ta cũng không hỏi nhà cô có gừng hay không. Cô ta chạy về nhà cầm một miếng gừng nhỏ đến, rửa sạch cắt thành miếng nhỏ, nấu ít nước đường đỏ gừng cho Trân Trân.

Nước đường đỏ nấu xong, nóng hổi bưng đến tay Trân Trân.

Trân Trân vươn tay nhận lấy nước đường đỏ, thổi hơi nóng, từ từ uống từng ngụm. Nước đường đỏ từ yết hầu chảy xuống dạ dày, chỉ một lát sau bụng cũng có cảm giác nóng. Uống xong hình như cũng dễ chịu hơn một chút,

Trân Trân nhìn Lý Sảng, nói với cô ấy một câu: “Cảm ơn chị.”

Lý Sảng không nhận câu này, cầm áo khoác lên: “Em nằm nghỉ ngơi đi.”

Cô ấy thấy Trân Trân không sao thì cũng rời đi.

Ngô Đại Phượng đã nấu xong cơm tối nên ở lại nhà Trân Trân không rời đi. Cô ta nghe được tiếng Lý Sảng ra ngoài đóng cửa thì nói: “Cô ta vẫn còn rất tốt bụng.”

Trân Trân nhếch miệng, trong cổ họng như bị bông lấp kín.

Sau khi Lý Sảng ra cửa thì cầm hộp cơm của mình và Trân Trân tiếp tục đi về hướng nhà ăn. Đi được nửa đường thì đúng lúc gặp được ba người Thị Hoài Minh, lão Chu và Hà Thạc.

Hà Thạc thấy cô thì chạy đến trước, nhận hộp cơm trong tay cô: “Để anh cầm cho.”

Lý Sảng nói với anh: “Vẫn chưa mua cơm đâu.”

Cô nói xong thì đưa hộp cơm của Trân Trân cho Thị Hoài Minh, nói: “Đây là hộp cơm của vợ cậu.”

Của Trân Trân sao?

Thị Hoài Minh nhận lấy hộp cơm, hỏi: “Cô ấy sao vậy?”

Có mấy câu rất khó nói, Lý Sảng nói: “Cậu về nhà là biết thôi.”

Thị Hoài Minh thấy Lý Sảng không nói thì cũng không hỏi lại. Anh và Hà Thạc cùng nhau đến nhà ăn mua cơm, Lý Sảng đứng đó chờ Hà Thạc. Lão Chu về nhà một mình.

Lão Chu về nhà không thấy Ngô Đại Phượng, chỉ thấy bốn đứa nhỏ chơi với Hà Tử Nhiên ở bên ngoài. Anh ta gọi Tam Oa: “Tìm mẹ con về ăn cơm.”

Tam Oa đáp lời rồi chạy đến nhà Trân Trân.

Sau khi Ngô Đại Phượng đi thì Trân Trân nằm một mình trên giường, cũng không phải nằm hoàn toàn, mà dựa đầu vào gối, nửa người dựa lên đầu giường. Cô nhắm mắt không lâu thì nghe tiếng mở cửa, không bao lâu thì thấy Thị Hoài Minh đẩy cửa phòng cô bước vào.

Thị Hoài Minh đi đến hỏi cô: “Sao vậy?”

Chuyện này rất riêng tư, Trân Trân không biết nói với anh thế nào liền nói: “Đau bụng.”

Tất nhiên Thị Hoài Minh cũng không hiểu được hàm nghĩa khác, chỉ nghe đúng những gì Trân Trân nói: “Vậy đến phòng y tế xem sao.”

Trân Trân vội lắc đầu: “Không cần đi đâu, nhịn một chút là được rồi.”

Thị Hoài Minh: “Bị ốm sao có thể nhịn được chứ?”

Trân Trân nhìn Thị Hoài Minh như vậy thì cảm thấy anh có thể xách mình từ trên giường đến phòng y tế. Cô bất lực nên đành phải nói: “Em đến cái đó.”

Thị Hoài Minh suy nghĩ ý tứ của câu nói này, có vẻ là cũng hiểu đại khái rồi nên gật đầu: “Ừ.”

Quả nhiên rất ngại ngùng.

Trân Trân: “Ừ.”
Bình Luận (0)
Comment