Cô Vợ Yêu Nghiệt Của Đại Boss Mafia

Chương 87

Bình thường một đứa trẻ được sinh ra sẽ thừa hưởng tính cách của cha hoặc mẹ, nếu đứa bé là con gái thì sẽ giống cha nhiều hơn, còn con trai sẽ giống mẹ. Nhưng đối với gia đình nhỏ của Mạc Ái Ly thì khác, tính cách của đứa trẻ lại giống với Kỷ Minh Thành…

Khi Mạc Ái Ly và Phong Cảnh Thần bận rộn dành thời gian cho đối phương thì con của họ được gửi ở chỗ Kỷ Minh Thành và San Tiểu Ái. Trong lúc San Tiểu Ái bận chuyện ở bệnh viện thì Kỷ Minh Thành dành toàn bộ thời gian để chăm sóc cho đứa bé.

Thay vì gọi đứa bé bằng những cái tên đáng yêu như tiểu bánh bao, tiểu Phong Cảnh Thần hay tiểu bảo bối thì Kỷ Minh Thành lại gọi đứa trẻ đó là tiểu Báo. Thay vì đưa tiểu Báo đi khu vui chơi thì Kỷ Minh Thành lại đưa em đến khu huấn luyện tân binh để học cách bắn súng và cách sử dụng một số loại độc phổ biến.

Đến lúc tiểu Báo được trả về cho cha mẹ ruột của mình thì tính cách của em không khác gì Kỷ Minh Thành, hay nói đúng hơn là phá phách hơn những đứa trẻ khác gấp trăm ngàn lần. Như việc tiểu Báo lần mò vào phòng làm việc của Phong Cảnh Thần, sau đó nhảy nhót lung tung làm vỡ mấy cái bình gốm đắt tiền của hắn.

Phong Cảnh Thần cảm thấy con nít nghịch ngợm là chuyện bình thường nên vẫn yên tâm gửi con mình ở chỗ Kỷ Minh Thành, cho đến khi cậu bé được ba tuổi thì hỗn loạn bắt đầu xảy ra…

Hôm nay Mạc Ái Ly vẫn đến đón con từ chỗ Kỷ Minh Thành như thường lệ, cô dự định cho con đến trường mẫu giáo giống như các bạn cùng trang lứa. Vốn tưởng rằng con cô sẽ khóc lóc mếu máo đòi ở nhà, nhưng cậu bé lại vô cùng vui vẻ theo Mạc Ái Ly đi đến trường để nhập học.

Tiểu Báo phát hiện ra ngôi trường mà cậu đang học có một lối nhỏ dẫn ra bên ngoài nhưng lại bị che lấp bởi một hòn đá rất lớn. Có vẻ bảo vệ chỉ dùng hòn đá để chặn lại cho có chứ không hề có ý định lấp chỗ hở ra này.

Tiểu Báo lấy từ trong cặp mình ra một chất lỏng màu tím đang sủi bọt, cậu nhớ chú Kỷ Minh Thành dặn đây là axit lỏng, được sử dụng để bỏ trốn khi cần thiết, cách dùng là đổ dung dịch lên chỗ mà mình muốn phá huỷ. Đúng lúc tiểu Báo cần dùng để thoát ra khỏi khu nhà trẻ nhàm chán này.

Tiểu Báo thuận lợi ra khỏi nhà trẻ mà không bị bất cứ ai phát hiện, cậu hiếm khi được ra ngoài thế này nên cậu vô cùng tò mò về thế giới bên ngoài. Nhưng xui xẻo sao cậu lại bị bắt cóc khi chưa đi được bao xa…

Bọn bắt cóc đã để ý sẵn những dưad trẻ học trường này đều là con cái nhà giàu nên cố thủ sẵn ở hẻm khuất, chỉ cần có đứa trẻ nào đi một mình thì ắt hẳn sẽ trở thành mục tiêu của bọn chúng…

Tiểu Báo được bọn chúng đưa đến một ngôi nhà hoang, tên cầm đầu nhanh chóng trói cậu bé vào cột, sau đó dùng giọng điệu dữ tợn để hỏi cậu bé…

“Này, gọi cho cha mẹ của mày đến đây trước khi bọn tao giết mày!”

Tiểu Báo nhìn những người lạ mặt trước mắt, cậu bé thở dài có chút thất vọng vì bọn họ không được ngầu giống như chú Kỷ Minh Thành của cậu…

“Điện thoại trong cặp của cháu, để cháu gọi cho mẹ…”

Tiểu Báo mở cặp ra để tìm thứ gì đó, sau đó cậu lấy ra một cây súng ngắn và một lọ chất khí màu trắng đục, sau đó giơ súng về phía tên cầm đầu…

“Các chú chạy đi ạ, cháu không muốn làm mọi người bị thương đâu…”

Tên cầm đầu cười ầm lên, hắn ta nhanh chóng lên tiếng thách thức…

“Bớt làm trò nhảm nhí đi! Bọn này không có kiên nhẫn đùa với mày đâu…!”

Tiểu Báo di chuyển cây súng xuống vai của tên cầm đầu, ai ngờ cậu lại nổ súng thật khiến cả đám người chưa kịp hoàn hồn. Vì cây súng này được Kỷ Minh Thành thiết kế dành riêng cho tiểu Báo nên sức bật không đáng kể nhưng đạn bắn ra vẫn giống như súng thật, từ đó khiến người bị bắn bị đả thương nặng. Cùng lúc đó tín hiệu từ cây súng sẽ được phát đến chỗ Kỷ Minh Thành báo hiệu rằng cậu bé đang gặp nguy hiểm…

Tiểu Báo ném lọ dung dịch về phía bọn họ, sau đó cậu nhanh chóng chạy ra ngoài trước khi bị bắt được. May mắn sao cậu chưa làm gì quá đáng, bằng không cha mẹ của cậu sẽ giết cậu mất…

Ngay lúc tiểu Báo chạy được một quãng thì Kỷ Minh Thành đã xuất hiện trước mặt cậu bé, Kỷ Minh Thành cười lớn lên tiếng khen ngợi…

“Cháu giỏi thật đấy! Đáng ra cháu phải bắn thêm mấy thằng nữa để bọn chú dọn luôn một thể chứ…”

Mạc Ái Ly tiến lên đấm Kỷ Minh Thành một cái, cô không ngờ trong ba năm ngắn ngủi mà Kỷ Minh Thành đã đào tạo con cô thành người như vậy. Nếu Phong Cảnh Thần mà biết chắc chắn sẽ lớn chuyện…

“Con về nhà ngay cho mẹ!”

Tiểu Báo tròn mắt nhìn Mạc Ái Ly, cậu bé lủi thủi theo mẹ về nhà. Còn chuyện ở đây giao lại cho Kỷ Minh Thành tuỳ ý xử lý. Bây giờ thứ kinh khủng hơn là phải đối diện với hàng vạn câu hỏi của Mạc Ái Ly…

Mạc Ái Ly nhìn con trai của mình sắp khóc đến nơi, cô cảm thấy chuyện này rất không ổn đối với một đứa trẻ bốn tuổi, có lẽ từ nay trở đi cô phải cấm cậu bé đến chỗ của Kỷ Minh Thành rồi…

“Từ nay trở đi con không được phép đến chỗ chú Kỷ Minh Thành nữa, chuyện này mà để cha con biết thì con không sống nổi đâu!”

Tiểu Báo nghe đến chuyện không được đến chỗ Kỷ Minh Thành nữa liền khóc ầm lên ăn vạ, cậu bé nhanh chóng hứa đủ điều với Mạc Ái Ly…

“Đừng mà mami! Con sẽ ngoan mà, con không trốn học nữa đâu! Con sẽ chăm chỉ mà, đừng cấm con đến chỗ chú Kỷ Minh Thành…”

Mạc Ái Ly bất lực chỉ còn cách nhỏ nhẹ thương lượng lại với cậu bé…

“Được rồi, một tháng gặp một lần, mẹ không nhân nhượng với con đâu…”

Tiểu Báo ngừng khóc, cậu bé tiến đến leo lên người mẹ mình, sau đó hôn má cô một cái…

“Tiểu Báo biết rồi ạ…”

Mạc Ái Ly nhìn chằm chằm con trai, cô hoài nghi hỏi lại…

“Tiểu Báo? Ai gọi con vậy hả? Mẹ gọi con là tiểu Bảo Bối cơ mà?”

Tiểu Báo nhìn về phía Kỷ Minh Thành đang đi tới, cậu vui vẻ chỉ tay về phía chú của mình…

“Là chú Kỷ Minh Thành đặt cho con đó mẹ…”

Mạc Ái Ly nhìn về phía Kỷ Minh Thành, cô không kiềm được mà rít từng chữ qua kẽ răng…

“KỶ MINH THÀNH!!! CẬU MUỐN CHẾT HẢ???”

Kỷ Minh Thành không hiểu có chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu nghĩ rằng ngay lúc này nên chạy là thượng sách!

End ngoại truyện.
Bình Luận (0)
Comment