Cọ Xát

Chương 37

Editor: Rubybu/ Beta: Phi Phi

Chuyện Hàn Cẩm Thư lo lắng nhất rốt cuộc cũng xảy ra.

Lúc này, đèn đường rọi xuống, ống tay áo Ngôn Độ bị anh kéo lên cao một đoạn lộ ra làn da ở cổ tay, màu da trắng lạnh như hàn ngọc, mặt trên rải rác vài chấm tròn nhỏ màu đỏ.

Cô nhíu mày, kéo cổ tay Ngôn Độ ra trước mắt, cúi đầu cẩn thận quan sát.

Hình ảnh của cậu bạn cùng lớp bị dị ứng hải sản bị đưa vào phòng ICU năm nào bất chợt hiện lên trong đầu cô.

Khi ấy, toàn bộ cổ họng và môi của người bạn học kia đều đã sưng phù, hô hấp khó khăn, sắc mặt tái nhợt, chân tay cũng xuất hiện đầy những nốt phát ban đỏ…

Hàn Cẩm Thư chớp mắt trở nên luống cuống, lo lắng không thôi nói: “Anh… anh bị dị ứng à”.

Vừa lẩm bẩm một mình, cô lại vội vàng hít vào thở ra một hơi thật sâu để ép mình bình tĩnh lại. Bộ não đang bế tắc vì hoảng loạn và lo lắng của cô đã trở lại trạng thái suy nghĩ bình thường, cô lấy điện thoại di động ra mở bản đồ, ngón tay nhanh chóng trượt trên giao diện màn hình tìm kiếm cái gì đó.

Ngôn Độ thu hết nét mặt lo âu của Hàn Cẩm thu vào đáy mắt. Anh nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, không biết là do gió đêm mùa thu quá lạnh hay là do ánh sáng, hoặc là nguyên nhân gì khác, khuôn mặt của cô so với ngày thường trắng hơn vài phần.

Ngôn Độ hỏi: “Em đang làm gì vậy?”.

“Tìm bệnh viện”. Hàn Cẩm Thư trả lời, không hề ngước mắt lên, tay phải lướt điện thoại di động, tay trái vẫn nắm chặt lấy cổ tay anh, không hề buông ra.

Ngôn Độ: “Tìm bệnh viện làm gì?”.

“Đưa anh đi khám bác sĩ đó”. Trong lòng vẫn còn lo âu nên tốc độ nói của Hàn Cẩm Thư cũng nhanh hơn bình thường một chút: “Bị dị ứng không thể chữa trị chậm trễ được, phải nhanh chóng uống thuốc chống dị ứng”.

Ngôn Độ nói: “Không cần phải đi bệnh viện đâu”.

Hàn Cẩm Thư lập tức quay đầu lại, không chút nghĩ ngợi liền phản bác lại: “Sao lại không cần? Anh không thể quý trọng và chú ý đến sức khỏe của mình một chút được à? Em có một bạn học cũng bị dị ứng, vì ăn nhầm hải sản mà suýt nữa mất mạng, nếu như anh có chuyện gì bất trắc, anh bảo em làm sao bây giờ?”.

Ngôn Độ bình tĩnh nhìn cô, anh mở miệng trả lời câu hỏi của cô, vẫn là giọng điệu lạnh nhạt thản nhiên đó: “Nếu như anh có chuyện gì bất trắc thì em có thể lấy thân phận góa phụ của CEO Ngôn thị thuận lợi kế thừa toàn bộ tài sản trên danh nghĩa của anh, bao gồm tất cả bất động sản các nơi trên thế giới, cùng với số cổ phần vô cùng khổng lồ của tập đoàn Ngôn thị”.

Hàn Cẩm Thư.

Làm sao đây, vì sao đột nhiên cô lại cảm thấy nếu như anh thật sự có chuyện không hay hình như cũng không phải chuyện xấu.

Cũng may, ý nghĩ xấu xa vô nhân tính này chỉ xuất hiện trong hai giây ngắn ngủi, giây thứ ba, thiên sứ chính nghĩa trong lòng Hàn Cẩm Thư vinh quang xuất hiện, đánh bay cái tà ác kia trong cô.

Hàn Cẩm Thư lắc đầu thật mạnh, lúc trả lời Ngôn Độ, vẻ mặt cô đã tràn đầy chính khí lẫm liệt: “Anh nói cái gì vậy? Chẳng lẽ em là loại người vì ham muốn gia sản kếch xù mà không để ý đến sống chết của anh à?”.

Ngôn Độ khẽ nhướng mày: “Cả ngày đều nghĩ đến chuyện ly hôn, anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, em một thân thoải mái mà vẫn có tiền. Đối với em mà nói, góa bụa còn tốt hơn là ly dị”.

Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không tốt”.

Hàn Cẩm Thư nói tiếp: “Nếu anh thật sự xảy ra chuyện gì thì vẫn nên chờ em mua cho anh mấy trăm hợp đồng bảo hiểm giá trên trời rồi mới ra đi, như vậy em sẽ nhận được nhiều hơn nữa. Chúng ta đều là người làm ăn, mọi việc đều phải chú ý tối đa hóa lợi nhuận”.

Ngôn Độ: “…”.

Ngôn Độ lập tức đen mặt, đôi môi xinh đẹp mím thành một đường mỏng, vẻ mặt lành lạnh, bộ dạng khó chịu.

“Nhìn dáng vẻ hẹp hòi của anh kìa, em chỉ đùa thôi mà”. Hàn Cẩm Thư nói thầm hai câu, không thèm nói lung tung với anh nữa mà tiếp tục tìm kiếm trên bản đồ điện thoại. Đột nhiên, ánh mắt cô sáng lên, nhìn thấy một dấu chữ thập đỏ nho nhỏ xuất hiện ở góc trên bên trái bản đồ điện thoại.

Từ vị trí của họ lúc này, đi thẳng chỉ có 800m.

“Tìm được rồi!”. Hàn Cẩm Thư giơ điện thoại lên đưa tới trước mặt Ngôn Độ: “Bệnh viện Trung Tây thành phố Lan Giang, không xa lắm, để em đưa anh đi”.

Ngôn Độ: “Anh nói rồi mà, anh không cần đi bệnh viện”.

Hàn Cẩm Thư vẫn không nghe theo, năm ngón tay thon dài nắm lấy tay anh, dùng sức nhéo một cái, cau mày trầm giọng: “Không được, nghe em đi”.

Mặc dù cô luôn cảm thấy bọn họ chỉ là vợ chồng hờ nhưng hiện tại cô thật sự lo lắng, nếu anh bị dị ứng mà không đi khám chữa kịp thời, không cẩn thận rất có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Ngón tay Hàn Cẩm Thư mảnh khảnh, một bàn tay rõ ràng rất mềm mại yếu ớt nhưng lúc này lại nắm chặt Ngôn Độ đến mức khiến Ngôn Độ cảm thấy hơi đau. Có thể thấy được, thái độ của cô gái này trong chuyện “Anh dị ứng phải đi bệnh viện” vô cùng kiên quyết và không hề có ý nhượng bộ.

Ngôn Độ cúi đầu, nhìn thoáng qua tay mình bị Hàn Cẩm Thư nắm, một lát sau, ánh mắt anh lại một lần nữa trở lại khuôn mặt khó nén lo lắng của cô.

Một hạt giống anh vun trồng rất nhiều năm dường như cuối cùng cũng chịu vươn mình nảy mầm từ khoảnh khắc này.

Khóe miệng Ngôn Độ khẽ nhếch lên, giọng nói cũng bất giác dịu xuống vài phần, nhẫn nại nói với cô: “Người bạn học suýt chút nữa mất mạng của em hẳn là dị ứng nghiêm trọng với một loại thức ăn nào đó. Anh chỉ bị dị ứng nhẹ, ăn một miếng xoài em đút, không đến nỗi đi đời nhà ma đâu.”

Hàn Cẩm Thư nghe xong bỗng ngẩn ra, nhưng vẫn còn nửa tin nửa ngờ: “Anh có chắc chắn là chỉ bị dị ứng nhẹ không?”.

Năm ngón tay thon dài của Ngôn Độ khẽ nhúc nhích, lòng bàn tay lật lại, nắm lấy bàn tay mềm mại nhỏ nhắn của cô. Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt trên lòng bàn tay mềm mại của cô, trả lời: “Thật mà, anh chắc chắn”.

“Nếu thật sự chỉ là dị ứng nhẹ thì không cần đến bệnh viện cũng được, thông thường sẽ tự khỏi”.

Nhận được câu trả lời này, Hàn Cẩm Thư như trút được gánh nặng, giơ tay vỗ ngực, thở ra một hơi thật dài.

“Nhưng những nốt phát ban trên tay…”. Ánh mắt Hàn Cẩm Thư hạ xuống, lần nữa nhìn những chấm đỏ trên cánh tay anh, nói: “Những nốt phát ban này vẫn cần phải bôi thuốc. Tuy rằng sẽ tự khỏi nhưng sau khi dùng thuốc sẽ khỏi nhanh hơn một chút, anh cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa”.

Ngôn Độ nhìn cô chằm chằm, đáy mắt vẫn nở nụ cười nhàn nhạt: “Được”.

Thuốc không thể từ trên trời rơi xuống, đương nhiên chỉ có thể đi hiệu thuốc mua. Hàn Cẩm Thư suy nghĩ một chút, nói: “Vừa rồi lúc em xem bản đồ thấy gần đây hình như có một hiệu thuốc, đi bộ đến đó chắc chỉ vài phút. Em sẽ đi mua thuốc cho anh”.

Ngôn Độ: “Đã muộn thế này rồi, em đi một mình không an toàn, để anh đi với em”.

“Không cần. Anh xem thường em quá rồi đó, em từng học boxing ở phòng tập, mấy tên biến thái bình thường căn bản không thể tới gần em được, hơn nữa hiệu thuốc cũng rất gần”. Hàn Cẩm Thư nói xong còn cong cánh tay hướng về phía anh thể hiện cơ bắp của mình một chút, sau đó phẩy tay rời đi vô cùng phóng khoáng: “Anh cứ ở lại đây đi”.

Ngôn Độ rất không hài lòng với sự sắp xếp của Hàn Cẩm Thư khi không cho anh đi cùng, mặt anh vẫn không hề biến sắc, hỏi: “Anh ở lại chỗ này làm gì”.

Hàn Cẩm Thư giơ tay lên, chỉ vào những vật nhỏ bày đầy đất trên túi giấy da rắn trước mặt, nhún nhún vai: “Anh đùa em à, nhiều đồ thế này phải có người trông coi chứ. Dù sao cũng mất tiền mua, lỡ làm mất thì sao”.

Ngôn Độ: “…”.

Bỏ lại một câu đó, Hàn Cẩm Thư liền hiên ngang quay đi mua thuốc cho Ngôn Độ. Đi vài bước dọc theo con phố, cô theo bản năng nhìn về phía sau.

Trên con phố cổ vắng vẻ, cơn gió thu từ từ thổi qua cuốn theo mấy chiếc lá rụng. Ngôn Độ cao lớn ngồi trên chiếc ghế gấp nhỏ bé bên cạnh quầy hàng lặt vặt. Sắc mặt anh u ám, mưa nắng thất thường, lặng lẽ nhìn bóng lưng cô xa dần.

Cảnh tượng này, bức tranh này, nhìn thế nào cũng thấy rất buồn cười.

Hàn Cẩm Thư rốt cuộc không nhịn được nữa xoay người lại, che miệng cười khúc khích.

Ai mà ngờ được đường đường là CEO của tập đoàn Ngôn thị, người nắm giữ cổ phần tuyệt đối lại có một ngày lưu lạc đến một thị trấn nhỏ trông coi quầy hàng rong.

Khoảnh khắc đó, Hàn Cẩm Thư hết sức tin tưởng ông chồng hờ của cô nhất định cả đời này cũng chưa từng im lặng như vậy.

*

Theo bản đồ định vị trên điện thoại di động, hiệu thuốc nằm ở cuối con phố cổ này. Hàn Cẩm Thư chiếu theo hướng bản đồ chỉ đi thẳng về phía trước, đi chưa được mấy phút, phía trước đã xuất hiện một cửa hàng nhỏ sáng đèn, bảng hiệu loang lổ hơi rách nát in dòng chữ “Hiệu thuốc Huệ Dân – Cơ sở 1”, bốn chữ to, ba chữ nhỏ.

Hàn Cẩm Thư cất điện thoại, đi vào.

Mặt tiền của hiệu thuốc này cũng không lớn, tổng cộng diện tích cũng chỉ khoảng 30m2 nhưng được chia thành hai khu vực Đông y và Tây y, hiệu thuốc tuy nhỏ nhưng đầy đủ.

Một cô gái trẻ tuổi mặc áo blouse trắng đang ngồi ở phía sau quầy thu ngân, vừa cắn hạt dưa vừa xem kịch. Cô gái thỉnh thoảng lại bật cười khanh khách mấy tiếng, vẻ mặt cười hạnh phúc như mấy bà cô.

Lúc này, cô gái thoáng nhìn thấy Hàn Cẩm Thư đi vào bèn vội vàng ném hạt dưa trong tay lên bàn, phủi tay đứng dậy. Cô gái nói bằng tiếng địa phương Lan Giang: “Người đẹp cần gì vậy?” ---Đọc full tại truyenggg.com---.

Hàn Cẩm Thư từng ở Lan Giang một năm, mặc dù không biết nói tiếng địa phương nhưng cơ bản có thể nghe hiểu. Cô nhìn kệ thuốc, dùng tiếng phổ thông trả lời: “Một lọ kem Calamine, một túi tăm bông y tế”.

Cô gái nghe vậy đáp lại một tiếng, lấy loại thuốc tương ứng trên giá rồi quay lại quầy tính tiền, sau đó cô tiếp tục lấy ra một gói tăm bông y tế, quét mã và bỏ chung vào một túi nilon. Lần này cô gái dùng tiếng phổ thông rất rõ ràng: “Kem bôi da Calamine 9 tệ, tăm bông y tế 2 tệ, tổng cộng 11 tệ”.

Giá cả ở các thành phố nhỏ thật là rẻ. Hàn Cẩm Thư thầm khen ngợi lương tâm của người bán hàng, quét mã thanh toán xong liền xách túi nilon lên chuẩn bị trở về.

Nhưng mà, Hàn Cẩm Thư vừa bước ra khỏi cửa hiệu thuốc, một chân còn chưa bước khỏi bậc thềm thì một chiếc xe Beetle màu hồng nhạt bỗng nhiên chạy tới khu dân cư phía trước cách đó không xa, sau đó dừng ở ven đường giống như là đang chờ ai đó.

Sắc hồng bắt mắt, đặc biệt nổi bật trong khung cảnh phố cổ. Hàn Cẩm Thư quả thật không muốn chú ý tới cũng không được.

Màu sắc thân xe rất quen mắt, Hàn Cẩm Thư vô thức liếc nhìn biển số xe.

8960.

Ánh mắt Hàn Cẩm Thư lóe lên một tia kinh ngạc. Khó trách cô cảm thấy chiếc xe này rất quen thuộc.

Chiếc xe này từ nhãn hiệu, kiểu dáng đến màu sắc đã được sửa đổi đều giống hệt chiếc xe em họ cô lái hôm nay. Hàn Cẩm Thư lúc ấy ngồi ở ghế lái phụ còn đặc biệt cảm thán tâm hồn thiếu nữ bùng nổ của em họ, cho nên cô tuyệt đối sẽ không nhớ lầm.

Màu sắc thân xe nhãn hiệu có thể giống nhau nhưng biển số xe thì tuyệt đối không thể giống nhau được.

Nói cách khác, giờ này khắc này, chiếc Beetle màu hồng nhạt đậu ở ven đường kia, chính là của em họ cô Mộng Như.

Thành phố Lan Giang không lớn, người quen rất dễ tình cờ gặp nhau, Hàn Cẩm Thư cũng không cảm thấy quá kỳ lạ.

Nhớ lại con búp bê do em họ Mộng Như gửi tặng và sự chu đáo nhiệt tình của chú họ Kiến Thụ, khóe miệng cô nhếch lên một nụ cười, đang định đi qua chào hỏi cô em họ.

Đúng lúc này, một người đàn ông lại từ khu dân cư kia đi ra.

Bước chân Hàn Cẩm Thư chợt dừng lại.

Người đàn ông không lớn tuổi lắm, xem ra cũng chỉ hơn ba mươi, ăn mặc thời thượng, người đó mặc áo khoác da đi giày da màu đen, tai trái còn đeo một chiếc khuyên tai màu bạc, dáng dấp cũng không tệ, đẹp trai nhưng có vẻ sở khanh, là kiểu bad boy rất được các cô gái trẻ tuổi yêu thích.

Sau khi rời khỏi khu dân cư, người đàn ông lấm lét nhìn trái nhìn phải một cái giống như sợ bị người ta chú ý tới. Thấy bốn phía không có người, lúc này người đàn ông mới sải bước đi nhanh về phía chiếc Beetle màu hồng nhạt.

Thấy tình cảnh này, trong lòng Hàn Cẩm Thư không khỏi nảy sinh nghi hoặc.

Hôm nay, trong lúc nói chuyện phiếm với Trương Mộng Như vào bữa trưa, Hàn Cẩm Thư biết được cô em họ này ở khu phố mới của thành phố Lan Giang. Nói cách khác, Trương Mộng Như xuất hiện ở đây vào thời điểm này rất có khả năng là đặc biệt tới tìm người đàn ông đeo khuyên tai kia.

Mấy giờ trước, chính miệng Trương Mộng Như đã nói chồng cô ta đã đi nước ngoài tu nghiệp, như vậy người đàn ông đeo khuyên tai này khẳng định không phải em rể của Hàn Cẩm Thư.

Hơn nữa, đã muộn thế này rồi mà hai người đó còn cố ý tách ra, một trước một sau ra khỏi tiểu khu, rõ ràng là để tránh bị nghi ngờ.

Có gì đó không đúng.

Hàn Cẩm Thư cau mày, ngay khi cô không hiểu em họ và người đàn ông đeo khuyên tai có quan hệ như thế nào, hàng loạt suy đoán khác nhau nảy lên trong đầu thì nam nữ chính của sự kiện đã khéo hiểu ý người mà tiết lộ đáp án thay cô.

Người đàn ông đeo khuyên tai đi tới bên cạnh chiếc Beetle màu hồng nhạt, anh ta không lập tức lên xe mà đi vòng qua bên buồng lái, gõ nhẹ cửa sổ xe, động tác ngả ngớn phóng túng.

Cửa sổ xe hạ xuống, cô gái trẻ thò đầu ra ngoài.

Trong nháy mắt tiếp theo, một người khom lưng, một người ngẩng đầu, hai người trực tiếp hôn nhau, thể hiện một nụ hôn nóng bỏng nồng nhiệt ngay trên đường.

Nhân chứng Hàn Cẩm Thư tại hiện trường của nụ hôn say đắm: “…”.

Hôn xong, người đàn ông còn chưa thỏa mãn ngoắc cằm cô gái. Cô gái nũng nịu lườm anh ta một cái, đá mắt ý bảo anh ta lên xe.

Người đàn ông lộ ra nụ cười ngầm hiểu ý rồi mở cửa ngồi vào ghế phụ.

Chẳng mấy chốc chiếc Beetle màu hồng nhạt nhanh chóng chìm vào bóng đêm, lặng lẽ biến mất.



Hiện trường nụ hôn nồng nhiệt vừa rồi tạo thành chấn động quá lớn cho Hàn Cẩm Thư. Đầu óc cô mơ hồ, căn bản không nhớ rõ mình đã trở về sạp hàng rong như thế nào.

Ngôn Độ ngồi tại chỗ đợi Hàn Cẩm Thư rất lâu, thấy bóng người mảnh khảnh kia cuối cùng cũng xuất hiện trong tầm mắt, anh đứng dậy đi tới trước mặt cô, sắc mặt hơi sầm xuống, nói với cô: “Em mà về muộn một phút nữa là anh chuẩn bị đi tìm em. Gọi điện thoại không nghe, gửi Wechat không trả lời, vừa rồi em làm gì vậy?”.

Anh vừa dứt lời, Hàn Cẩm Thư lúc này mới từ từ hồi phục lại tinh thần. Cô lấy điện thoại ra nhìn, quả nhiên có ba cuộc gọi nhỡ và hai tin nhắn Wechat chưa đọc, đều từ Ngôn Độ.

“Thật xin lỗi, em không cẩn thận chuyển điện thoại sang chế độ im lặng nên mới không nghe thấy chuông tin nhắn và điện thoại, anh đừng tức giận”. Hàn Cẩm Thư nói.

Ngôn Độ: “Anh không giận, anh chỉ sợ em xảy ra chuyện gì nên trong lòng sốt ruột”.

Ngôn Độ nói xong dừng lại một chút, hỏi cô: “Em nói hiệu thuốc không xa, sao lại đi lâu vậy?”.

Hàn Cẩm Thư không trả lời câu hỏi của anh. Cô chợt nhớ tới điều gì đó, ngẩng cổ lên nhìn anh, khẩn trương hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi có một chiếc Beetle màu hồng nhạt chạy qua trước mặt anh không?”

Ngôn Độ lắc đầu: “Không có”.

Nhận được câu trả lời này, thần kinh căng thẳng của Hàn Cẩm Thư rốt cục thả lỏng: “Xem ra bọn họ đã đi đường khác. May mắn, anh không nhìn thấy bọn họ, bọn họ cũng không nhìn thấy anh, nếu không sẽ xấu hổ lắm”.

Ngôn Độ: “Bọn họ là ai”.

Tên của đương sự đã vọt đến bên miệng Hàn Cẩm Thư nhưng lại bị cô nuốt lại một giây trước khi nói ra. Đắn đo vài giây, cô ra vẻ thoải mái cười với Ngôn Độ, nói: “Không có gì, chỉ là một người quen…”.

Ngôn Độ là nhân vật như thế nào chứ, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra Hàn Cẩm Thư đang cố ý giấu giếm anh chuyện gì đó. Nhưng cô không muốn nói, anh cũng sẽ không ép buộc cô nói ra.

Phía bên kia.

Hàn Cẩm Thư ấp úng nói xong, nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

“Em mua thuốc về rồi”. Cô giơ túi nilon đựng thuốc và tăm bông đến trước mặt anh lắc nhẹ hai cái: “Đi thôi, quay về bôi thuốc cho anh”.

Hàn Cẩm Thư cúi đầu nhìn thấy đống đồ vật trên mặt đất, cô gập hai chân ngồi xổm xuống, bả vai sụp xuống, cằm đặt trên đầu gối, rầu rĩ lẩm bẩm nói: “Nhưng mấy thứ này làm sao đây…”.

Ngôn Độ rủ mắt nhìn xuống đỉnh đầu tròn trịa của Hàn Cẩm Thư. Một lát sau, anh cúi người xuống, thản nhiên phân loại thu nhặt những món đồ nhỏ kia.

Hàn Cẩm Thư ngẩn người phút chốc cũng vội vàng giúp anh thu dọn.

Khi hai người dọn được một nửa, đường phố vốn yên tĩnh bỗng nhiên truyền đến tiếng người huyên náo. Hàn Cẩm Thư quay đầu nhìn lại, thấy một nhóm bác gái trung niên vừa mới nhảy quảng trường xong, họ mặc trang phục múa màu sắc rực rỡ, trong tay còn cầm quạt điểm đầy tua rua.

Nhóm bác gái cười cười nói nói, đi ngang qua quầy hàng vỉa hè của Hàn Cẩm Thư và Ngôn Độ. Trong đó có một bác gái nhìn thấy gì đó, bỗng nhiên hỏi Hàn Cẩm Thư: “Em gái, cái lược lớn màu đỏ này của em bán thế nào?”

Hàn Cẩm Thư: “…?”.

Hàn Cẩm Thư chưa kịp phản ứng, Ngôn Độ ở một bên đáp lời trước. Anh trả lời một cách tự nhiên, nói: “Ba tệ một cái”.

“Ôi trời? Lúc trước tôi hỏi ở chợ đều hét giá 8 tệ, ở đây bán giá rất rẻ nha. Lấy cho tôi một cái”. Bác gái lấy ra 3 tệ đựng trong túi tiền thêu hoa trả cho cô.

“Dạ đây!”. Hàn Cẩm Thư vội vàng cầm lấy một cái lược đưa cho bác gái.

Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Các bác gái khác thấy quầy hàng nhỏ này giá rẻ, hai người trẻ tuổi bày sạp lại ăn mặc chỉnh tề, dáng vẻ bất phàm, mọi người đều xúm lại chọn đồ.

“Tôi nhớ quầy hàng này trước kia là một bà lão bán mà”. Một bác gái ngồi xổm trên mặt đất chọn đồ, vừa chọn vừa nói chuyện với người bên cạnh: “Sao giờ lại là hai người trẻ tuổi?”.

“Có thể là con trai con dâu, hoặc là con gái con rể hay không?”.

“Sao có thể được. Bà lão kia ăn mặc rách rưới, vừa nhìn đã biết là trong nhà khó khăn, đi đâu tìm ra những đứa trẻ đàng hoàng xinh đẹp như vậy”.

“Vậy thì đã xảy ra chuyện gì…”.

“Ai, dù sao chúng ta cứ mặc kệ đi. Chúng ta được mua hời là tốt rồi!”.

Hàn Cẩm Thư thấy tất cả mọi người đang chọn đồ, liền lắp bắp nói: “Mời chọn thoải mái, quấy hàng đang sắp dọn, tất cả đều bán hạ giá! Chỉ cần có tiền là bán!”.

Các bác gái nghe nói như thế, nhất thời chọn càng thêm tích cực.

Hàn Cẩm Thư nhân cơ hội đến gần bên cạnh Ngôn Độ một chút, thấp giọng, khen ngợi nói: “Ngôn tổng, không ngờ người như anh bày sạp làm ăn nhỏ cũng rất ra dáng. Không có chút gánh nặng thần tượng hay một ông chủ kiêu ngạo nào phải không?”.

Chợt ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào, Ngôn Độ liếc mắt nhìn thấy vành tai nhỏ giấu giữa mái tóc đen của cô thoáng ửng hồng. Anh khẽ nhếch một bên lông mày, nói: “Em đang khen anh hay đang nói kháy anh?”

Giọng điệu Hàn Cẩm Thư chân thành: “Đương nhiên là khen anh rồi”.

Ngôn Độ: “Vậy thì cảm ơn em đã khen ngợi”.

Hàn Cẩm Thư hỏi tiếp: “Đúng rồi. Cái lược bán được ba tệ, hình như anh nói mà không cần suy nghĩ đúng không?”. Cô dừng lại một chút, trong đầu toát ra một suy đoán: “Anh sẽ không tính toán tỉ mỉ, lén lút ở trong lòng định giá cả cho tất cả mọi thứ đấy chứ?”.

Ngôn Độ liếc nhìn cô: “Vừa rồi lúc em đi mua thuốc đã có vài người khách tới”.

Hàn Cẩm Thư kinh ngạc: “Đều tìm anh mua đồ hả?”

Ngôn Độ lắc đầu, hết sức bình tĩnh nói: “Bốn người tới mua đồ, ngoài ra còn có năm người hỏi xin ID Wechat của anh”.

Hàn Cẩm Thư: “…”.

Nhìn thấy vẻ mặt sững lại của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ nhướng mày, cúi người lại gần, môi chỉ cách lỗ tai cô vài centimet. Giọng nói khẽ thì thầm với cô: “Phu nhân yên tâm, đồ thì anh bán rồi, còn Wechat nhất quyết không cho’.

Vành tai bị hơi thở của anh gợi lên cảm giác nhẹ nhàng ngứa ngáy, da mặt Hàn Cẩm vô thức đỏ lên, cô lập tức lùi ra xa giữ khoảng cách an toàn, buông một câu: “Anh muốn cho thì cứ cho, em không thèm quan tâm mấy chuyện này của anh đâu”. Nói xong, cô quay ngoắt đi không thèm nói chuyện với anh nữa.

Ngôn Độ thu hình ảnh vành tai đỏ bừng của cô gái vào đáy mắt, dù sắc mặt anh vẫn tản mạn đạm mạc như thường nhưng tâm tình lại đột nhiên tốt hơn rất nhiều.



Trở lại khách sạn, do thói quen nghề nghiệp, chuyện đầu tiên bác sĩ tiểu Hàn làm chính là vọt vào nhà vệ sinh rửa tay khử trùng.

Sau khi rửa tay ba lần bằng xà phòng, Hàn Cẩm Thư lau khô tay bằng khăn sạch, đi ra ngoài lấy ra lọ kem dưỡng da Calamine, lắc đều chai rồi rót ra một cốc nhỏ, sau đó cẩn thận cầm thuốc đi tới phòng khách.

Ngôn Độ thích sạch sẽ nên trợ lý Franc đã cử người thay đồ dùng an toàn cho da trong phòng khách sạn trước khi đến đây. Lúc này, anh ngồi trên sô pha trải thảm mỏng, lặng lẽ trầm mặc, đôi mắt đen láy nhìn cô đang đến gần.

Hàn Cẩm Thư ngồi xuống bên cạnh Ngôn Độ, đặt cốc thuốc lên bàn, xé roẹt túi tăm bông. Cô quay đầu nhìn anh, hỏi: “Anh không chỉ nổi mẩn trên cánh tay đúng không? Trên người có không?”.

Ngôn Độ gật đầu, nói: “Có”.

“Vậy anh phải cởi hết quần áo ra”. Hàn Cẩm Thư hắng giọng một cái, nói: “Nếu không em sẽ không bôi ngực và sau lưng được”.

Ngôn Độ: “Ừ”.

Trái ngược với vẻ mất tự nhiên của Hàn Cẩm Thư, Ngôn Độ lại ung dung thản nhiên cứ như cô chỉ là không khí. Anh “Ừ” xong thì bắt đầu cởi quần áo.

Hôm nay vốn là ngày nghỉ nên Ngôn Độ mặc trang phục thoải mái, bên trong áo khoác màu nâu nhạt chỉ có một lớp áo sơ mi sáng màu. Chiếc áo khoác bây giờ đã nằm gọn trên mắc, anh giơ hai tay, mở cúc áo một cách rất tự nhiên.

Hàn Cẩm Thư cầm tăm bông không có việc gì làm, ánh mắt không tự chủ được bị nam sắc trước mắt hấp dẫn.

Lúc Ngôn Độ mở cúc áo, cằm anh vẫn hơi nâng lên duy trì tư thế kiêu ngạo thường ngày, quai hàm góc cạnh rõ ràng liền với chiếc cổ thon dài. Cúc áo từ trên xuống dưới mở ra từng cái một lộ ra đường nét cơ bắp hút mắt, lại tràn ngập hormone nam tính.

Cởi xong, áo sơ mi bị tiện tay ném qua một bên.

Bình thường màu da của Ngôn Độ rất trắng nhưng không hề có vẻ yếu ớt. Vai rộng eo hẹp, tinh hãn cường tráng, tổng thể là tiêu chuẩn tam giác ngược, hoang dã và hấp dẫn với sức sống nguyên thủy.

Lúc này, toàn thân anh rải rác các nốt phát ban đỏ như hồng mai rơi trên tuyết, ngược lại tăng thêm một loại yêu dị mê hoặc.

“…”.

Hàn Cẩm Thư nhìn thân hình bán khỏa thân của Ngôn Độ, chỉ cảm thấy hai gò má mơ hồ nóng lên, đồng thời không hiểu sao lại cảm thấy khát nước.

Không khí xung quanh dường như cũng dần dần nóng lên.

Điều đáng sợ chính là Ngôn Độ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô.

Lúc học đại học, Hàn Cẩm Thư có một người bạn là đàn chị cùng chuyên ngành. Đàn chị đó rất xinh đẹp, nhiệt tình hay nói, thường xuyên chia sẻ kiến thức của mình với đám đàn em chưa trải sự đời.

Trong đó, chuyện mà đàn chị nói say sưa nhất chính là một đoạn kinh nghiệm ướt át của cô ấy khi đến Host Club.

Đàn chị nói, những chàng trai ở Host Club dựa vào cơ bắp, kích thước cùng kỹ thuật chinh phục khách hàng, nhưng kỳ thật đều là cặn bã. Cực phẩm chân chính chỉ cần dùng một ánh mắt đã có thể làm cho phụ nữ khó lòng kiềm chế, tự thiêu như lửa đốt.

* Host Club là một kiểu câu lạc bộ đêm mà nam giới phục vụ nữ giới.

Hàn Cẩm Thư ma xui quỷ khiến nghĩ nếu Ngôn Độ vào Host Club nhất định sẽ là cực phẩm đứng đầu trong truyền thuyết.

Cô nuốt nước bọt, ép mình rời tầm mắt, lặng lẽ véo đùi khiến mình tỉnh táo.

Nỗi đau nhỏ thành công gọi lại lý trí.

“Khụ”. Hàn Cẩm Thư đỏ mặt, căn bản không dám nhìn anh, ra vẻ bình tĩnh nói: “Hay là bôi lưng trước đi, bôi xong thì bôi ngực và chân tay?”.

Nói xong, cằm cô bỗng nhiên bị siết chặt.

Ngôn Độ nắm cằm cô, xoay người quay đầu lại đối mặt với cô. Anh cúi đầu nhìn cô, hứng thú hỏi: “Tiểu thư tình, em không dám nhìn anh à?”.

Mặt Hàn Cẩm Thư càng đỏ hơn, nhịn không được trừng mắt nhìn anh, cô nâng cánh tay hất tay anh ra, nói: “Cả người nổi mẩn rồi yên tĩnh một chút đi, quay lại, em giúp anh bôi thuốc ở lưng trước”.

Ngôn Độ nhìn lọ thuốc màu hồng nhạt trong tay cô, nói: “Thuốc này có phải sẽ để lại một lớp bột phấn trên da không?”.

“Đúng vậy”. Hàn Cẩm Thư nói: “Cho nên đêm nay, tốt nhất không nên mặc quần áo trước khi đi ngủ, nếu không sẽ cọ vào quần áo của anh, sợ là giặt không sạch được”.

Ngôn Độ nói: “Không bôi nữa”.

Hàn Cẩm Thư không hiểu: “… Tại sao?”.

Ngôn Độ cúi đầu, bất ngờ hôn nhẹ lên gò má trắng nõn của cô, nói: “Tối nào mà anh chẳng ôm em ngủ, bôi rồi sẽ không được da kề da, không được cọ vào em, vậy không được”.

Hàn Cẩm Thư: “…???”.
Bình Luận (0)
Comment