Trong khoảng thời gian này, những hành động vừa ấm áp vừa thực tế của Ngôn Độ gần như khiến cho cô quên mất rằng tính cách của một vị bá đạo tổng tài đã ăn sâu vào trong xương tủy của anh.
Phong cách làm việc của bá đạo tổng tài thật sự rất bá đạo.
Sau khi nói câu “Anh biết bây giờ Ngô Mạn Giai đang ở đâu” với Hàn Cẩm Thư xong, còn chưa đợi Hàn Cẩm Thư nhặt lại chiếc cằm vừa bị rơi vì ngạc nhiên thì Ngôn đại Boss đã gọi điện thoại cho trợ lý Frans.
Hàn Cẩm Thư ngồi bên cạnh mắt chữ a mồm chữ o.
Cả tập đoàn Ngôn thị đều đi theo văn hóa sói(1). Tất cả các trợ lý không những phải tốt nghiệp tại các trường đại học có danh tiếng hàng đầu thế giới mà còn phải có năng lực cực kỳ vượt trội ở mọi mặt, phải biết đoán ý qua lời nói và sắc mặt, có thể đánh giá là người rất toàn năng. Một ngày hai mươi tư tiếng đồng hồ họ đều ở trong trạng thái chờ mệnh lệnh từ sếp tổng.
Hàn Cẩm Thư phát hiện mỗi lần Ngôn Độ gọi đến trợ lý Frans đều bắt máy ngay lập tức.
Lần này cũng không ngoại lệ.
Ngôn Độ bấm điện thoại gọi chuông reo chưa đến hai lần thì đầu bên kia đã nghe máy. Một giọng nói kính cẩn trong trẻo dễ nghe truyền tới từ đầu kia: “Xin chào ông chủ.”
Ngôn Độ không hàn huyên với Frans, anh trực tiếp nói: “Cậu sắp xếp một chút, tôi với bà xã tôi muốn tới Lăng Thành.”
“Dạ vâng ông chủ, xin chờ một chút.”
Frans ở đầu bên kia dường như không có chút ngạc nhiên nào đối với quyết định của Ngôn Độ. Anh ấy gõ bàn phím máy tính vài giây rồi trả lời: “Ông chủ, Lăng Thành là thành phố biên giới vô cùng lạc hậu, trước mắt vẫn chưa có sân bay dân dụng nào được đưa vào sử dụng. Nếu như anh với cô Hàn Cẩm Thư muốn đi từ Lan Giang đến Lăng Thành thì chỉ có thể bay tới thành phố bên cạnh Lan Giang là Côn Thành, sau đó lại đổi sang phương tiện giao thông khác để tới đó. Anh xem phương án này có được không?”
Ngôn Độ trả lời: “Có thể.”
Frans nói: “Được.”
Frans nói rồi dừng lại một chút, sau đó đổi thành giọng điệu thận trọng thăm dò: “Ông chủ, Lăng Thành là nơi khá đặc biệt, có cần sắp xếp thêm gì đó không?”
Ngôn Độ suy nghĩ một chút rồi nói: “Hỏi Tống Khâm xem chuyện bên Myanmar đã giải quyết xong chưa.”
“Dạ vâng ông chủ, tôi hiểu ý của anh rồi.”
Frans vừa nói xong thì đại Boss nhà anh ấy đã cúp máy rồi.
Tại trụ sở chính của tập đoàn Ngôn thị cách đó hàng ngàn dặm, trợ lý Frans đang cầm điện thoại trên tay, nghe giọng nói mù mịt thờ ơ phát ra từ ống nghe điện thoại, anh ấy lắp bắp thở dài, chỉ cảm thấy trong lòng rất buồn bã.
Anh ấy đã ở bên cạnh Ngôn Tổng nhiều năm như vậy, là người Ngôn Tổng tin tưởng nhất mà cũng là trợ thủ đắc lực nhất của anh. Thậm chí, anh ấy còn tham gia vào cả quá trình của cuộc “tam tử đoạt quyền(2)” đã làm chấn động từ thị trường Đông Nam Á đến Âu Mỹ của Ngôn thị năm đó.
Có thể nói Frans luôn một lòng trung thành với ông chủ nhà anh ấy, hết lòng hết sức làm tròn bổn phận đến chết mới thôi, nhưng ngược lại với tấm lòng yêu quý ấy thì ông chủ chưa bao giờ có sắc mặt tốt với anh ấy.
Chính xác hơn mà nói thì thái độ ông chủ đối với tất cả mọi người đều là lạnh nhạt thờ ơ.
Theo khả năng nhìn sắc mặt đoán ý nhiều năm của Frans, anh ấy phát hiện Ngôn Độ là một người quá đỗi lý trí, điềm tĩnh đến quá đáng, dường như là một người không có chút đồng cảm nào. Nhưng cũng chính là nhờ sự cứng rắn quyết liệt này mà Ngôn Độ có khả năng phán đoán và năng lực thực hiện xuất sắc, trong nhiều năm qua anh luôn có thể xử lý tất cả các vấn đề một cách tốt nhất.
Bên ngoài luôn nói rằng CEO hiện tại của Ngôn thị là một trong những người nắm quyền điều hành cứng rắn và tàn nhẫn nhất của gia tộc lớn này. Cách làm việc không để lại đường lui, đuổi cùng giết tận này ở trong giới kinh doanh hầu như không tìm được người thứ hai. ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Chỉ có Frans biết ông chủ không phải là cố ý bày ra dáng vẻ lòng dạ độc ác.
Mà ông chủ Ngôn Độ chính là một người vô cùng lạnh lùng từ trong xương cốt.
Ngôn Độ luôn thờ ơ với sự tốt xấu thiện ác ở bên ngoài, thậm chí không có cách nào để cảm nhận con người và sự vật bên ngoài như người bình thường.
Trợ lý Frans phát hiện người duy nhất mà Ngôn Độ có thể cảm nhận rõ ràng chỉ có một mình “Hàn Cẩm Thư.”
Mấy năm nay chỉ có một mình Hàn Cẩm Thư là sự ngoại lệ duy nhất có một không hai.
Trong lòng suy nghĩ, Frans cố ý nghịch điện thoại rồi thở dài một hơi. Một đồng nghiệp người nước ngoài ngồi bên cạnh thấy dáng vẻ này của anh ấy thì cười rồi dùng tiếng Anh trêu chọc: “Sao lại có biểu cảm như thế? Ông chủ lại sắp xếp cho cậu công việc phiền phức gì hả?”
“Ông chủ muốn đưa phu nhân tới Lăng Thành.” Frans dùng điện thoại gõ gõ vào trán, vẻ mặt có vài phần đau khổ.
“Lăng Thành?”
Đồng nghiệp trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Nghe nói thành phố biên giới nhỏ đó khắp nơi đều là tội phạm vượt biên, buôn lậu, còn có rất nhiều người nhập cư bất hợp pháp, nhiều tội phạm đến phát sợ. Người bản địa Lăng Thành buổi tối còn không dám ra ngoài, ông chủ với phu nhân tới đó làm gì?”
“Tâm tư của ông chủ chúng ta không thể dễ dàng đoán được.”
Frans không nói thêm với đồng nghiệp nữa. Anh ấy suy nghĩ vài giây sau đó mở cuốn sổ địa chỉ tìm ra một số điện thoại rồi bấm số nhấn gọi.
Âm thanh báo cuộc gọi kêu khoảng nửa phút thì mới được kết nối.
Trong ống nghe truyền đến giọng nói của một người đàn ông, ngữ điệu lạnh nhạt âm sắc trầm thấp, thấp đến nỗi có chút khàn khàn, nói bằng tiếng phổ thông rõ ràng ấm áp: “Có chuyện gì?”
Frans vẫn nở nụ cười dịu dàng tao nhã đó hỏi: “Lâu rồi không liên lạc, anh Archin dạo này thế nào?”
Đầu bên kia giả vờ tươi cười hừ một tiếng nói: “Việc kinh doanh ở bên Đông Nam Á không phải lúc nào cũng vậy. Hôm nay che mặt liều mạng làm việc, ngày mai đã ngồi trên bàn gặp mặt nhau vẫn cười hihi mà chém gió. Đừng có vòng vo nữa có chuyện gì nói luôn đi.”
Frans cứng họng nhưng cũng không tức giận. Nụ cười trên miệng cũng không giảm anh ấy nói: “Cũng không phải là chuyện gì quan trọng, chỉ là ông chủ muốn hỏi anh xem chuyện bên đó giải quyết thế nào rồi?”
Archin trả lời: “Vừa kết thúc.”
“Tình hình bên đó thế nào?”
“Người Phnôm Pênh của Campuchia lên nhầm núi bái nhầm phật cũng muốn được phân chia lợi nhuận từ vùng Naypyidaw.” Archin ở bên kia “tách” một tiếng hình như là mở bật lửa châm điếu thuốc, dừng lại nửa giây rồi dùng ngữ điệu châm chọc: “Cũng không biết tự lượng sức mình. Thay tôi nói với ông chủ, mọi chuyện đều xử lý xong rồi tối nay tôi sẽ trở về thành phố Ngân Hà.”
Frans dịu dàng nói: “Không cần đâu, tối nay anh từ Naypyidaw trực tiếp tới Lăng Thành đi.”
“Lăng Thành?” Archin cảm thấy rất khó hiểu: “Tôi đến đó làm gì?”
Ánh mắt Frans liếc nhìn web đặt vé máy bay hiển thị trên màn hình máy tính tìm thông tin chuyến bay từ Lan Giang đến Lăng Thành, nheo mắt trả lời: “Ngày mai Ngôn Tổng với cô Hàn Cẩm Thư tới đó.”
Archin lại càng thấy khó hiểu, do dự nửa giây rồi mới hỏi tiếp: “Sao ông chủ với cô Cẩm Thư lại đến nơi như Lăng Thành?”
Frans bình tĩnh nói: “Gần đây được nghỉ Quốc khánh, ông chủ của chúng ta lại rất thương vợ nên tất nhiên là đưa cô Cẩm Thư đi du lịch rồi.”
Archin: “...”
*
Tại Lan Giang cách thành phố Ngân Hà hàng ngàn dặm, Hàn Cẩm Thư mắt nhìn Ngôn Độ cúp điện thoại với Frans, một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn.
Im lặng một hồi lâu cô mới cau mày, khó khăn tìm lại năng lực nói chuyện của mình, rất không chắc chắn nói: “Anh nói anh biết tung tích của Ngô Mạn Giai?”
Vẻ mặt Ngôn Độ lạnh nhạt gật đầu: “Đúng.” ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
“... Nhưng mà, rất nhiều năm trước Ngô Mạn Giai đã chuyển khỏi Lan Giang rồi gần như bốc hơi khỏi nhân gian. Đến đám bạn học bọn em còn không biết hướng đi của cậu ấy sao anh lại biết được cậu ấy ở đâu?” Nói xong câu này Hàn Cẩm Thư dừng lại một chút sau đó mới nhận ra gì đó, cô nhíu mày: “Không đúng, anh vốn không nên biết sự tồn tại của Ngô Mạn Giai.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng điềm tĩnh trước mắt Hàn Cẩm Thư rất bối rối.
Ngô Mạn Giai là bạn học của cô ở trường Trung học Lan Giang mà hai năm trước cô và Ngôn Độ mới gặp mặt rồi kết hôn. Cho dù tài khoản trong thế giới mạng Letter đã tương tác với cô nhiều năm là anh thì cũng không thể nào biết rõ.
Hàn Cẩm Thư rất chắc chắn rằng mỗi lần cô kể với Letter về Ngô Mạn Giai cô đều dùng cái tên “bạn học W” để thay thế.
Cô chưa từng kể với Letter về chuyện giữa bản thân và Ngô Mạn Giai, thậm chí cô còn chưa bao giờ nhắc đến cái tên “Ngô Mạn Giai” với Letter.
Mà bây giờ cô mới chỉ vừa thổ lộ lòng mình với anh vài giây trước nhưng ngay giây sau anh đã nói với cô rằng anh biết tung tích hiện giờ của Ngô Mạn Giai.
Đây là sự tiến triển thần thánh kỳ lạ gì vậy?
Trong lúc nhất thời, Hàn Cẩm Thư chỉ cảm thấy đầu óc như một mớ hỗn độn, cô có vắt óc cố gắng suy nghĩ thế nào thì cũng không thể hiểu được, nghĩ không ra.
Ngôn Độ thì ngược lại.
Ngôn Độ vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh điềm đạm như vậy, như thể cho dù một giây sau trời long đất lở trước mắt thì anh vẫn có thể không đổi sắc mặt.
Đối mặt với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc lại có vài phần khiếp sợ của Hàn Cẩm Thư, anh chỉ có thể đưa tay ra, dùng ngón tay thon dài của mình quấn một lọn tóc rồi dùng đầu mềm mại nhất của lọn tóc ấy lướt qua gò má mịn màng của cô.
Hàn Cẩm Thư giật mình đưa tay hất lọn tóc ra rồi trợn tròn hai mắt.
Cô lật tay nắm lấy tay áo của Ngôn Độ, rất nghiêm túc trầm giọng nói: “Anh Ngôn Độ, em mong anh có thể cho em một lời giải thích hợp lý về những chuyện này.”
Ngôn Độ nhìn chằm chằm vào đôi mắt sáng lấp lánh của cô bình tĩnh nói: “Tiểu thư Thư Tình, anh biết bây giờ em đối với anh tràn đầy nghi ngờ.”
Hàn Cẩm Thư hả một tiếng. Không chỉ có nghi ngờ mà bây giờ cô còn vô cùng hoài nghi người đàn ông tâm cơ thâm sâu khó lường này căn bản chưa bao giờ nói một lời thật lòng với cô.
Ngôn Độ tiếp tục bình tĩnh nói: “Đợi em gặp được Ngô Mạn Giai, cởi bỏ nút thắt nhiều năm ở trong lòng thì anh sẽ kể cho em nghe tất cả mọi chuyện liên quan đến anh.”
*
Mấy năm nay các khu du lịch trên khắp cả nước càng ngày càng như được tạo ra hàng hoạt. Một nơi thành công thì những nơi khác sẽ bắt chước theo, chiếc gương của trời, cối xay gió rồi biển hoa màu hồng, nơi nào cũng gần giống nhau.
Lan Giang vẫn là Lan Giang ấy, mọi thứ dường như không thay đổi gì nhưng dường như lại thay đổi rất nhiều.
Thương mại hóa tràn ngập khắp các ngóc ngách của khu du lịch. Khu du lịch Lào Cai tấp nập người qua lại, gánh hàng rong ven đường cũng bắt chước giọng nói của khắp các miền bán đồ ăn vặt từ khắp các nơi trên thế giới, cũng có rất nhiều người trẻ tuổi thuê lại những ngôi nhà cũ rồi cải tạo thành các quán bar, homestay. Ở cửa đều treo mấy tấm biển hiệu nhỏ, trên tấm biển hiệu có viết một câu tràn đầy không khí nghệ thuật.
Lần này Hàn Cẩm Thư đưa Ngôn Độ đến trung tâm của khu du lịch Cổ trấn của Lan Giang, nói chung là thất vọng nhiều hơn bất ngờ.
Sau khi đi dạo theo đám đông khoảng hai mươi phút thì Hàn Cẩm Thư mất hứng.
Cô có chút buồn bã thở dài nói: “Không biết Cục Quy hoạch suy nghĩ thế nào nữa. Một Lan Giang đang tốt đẹp thì cứ muốn học theo mấy thành phố nổi trên mạng, chỗ này bắt chước một chút chỗ kia bắt chước một chút làm sự đặc sắc riêng vốn có cũng mất rồi.
Ngôn Độ nhìn ra cô thấy mất hứng nên cong môi hỏi cô: “Không muốn đi dạo nữa sao?”
Hàn Cẩm Thư khó chịu “ừm” một tiếng: “Không vui.” Nói rồi cô ngước mắt nhìn anh: “Anh thấy thế nào?”
Ngôn Độ trả lời: “Anh thấy khá tốt.”
Hàn Cẩm Thư thấy có chút khó hiểu: “Không phải anh vẫn luôn thích yên tĩnh sao. Nhiều người như thế này, vừa đông đúc vừa ồn ào tốt chỗ nào?”
Vẻ mặt Ngôn Độ lạnh lùng nói: “Chỉ cần được ở bên cạnh em thì tâm trạng của anh sẽ luôn tốt.” ---Đọc FULL tại truyenggg.com---
Năng lực cảm nhận với thế giới bên ngoài của bản thân Ngôn Độ rất thấp, tất cả những thứ không phải là cô thì anh đều có thể tự động không để ý.
Nghe xong câu này Hàn Cẩm Thư lại lần nữa ngạc nhiên. Sau đó cô nhìn ánh mắt Ngôn Độ dần dần trở nên phức tạp.
Ngôn Độ cảm nhận được nên hơi cau mày: “Ánh mắt này của em là sao?”
Hàn Cẩm Thư nheo mắt cẩn thận nhìn anh một lát sau đó đi lại gần anh hơn rồi đưa tay phải lên, vẫy ngón trỏ với anh ra hiệu anh lại gần cô.
Nhìn đầu ngón tay nhỏ nhắn trắng trẻo của cô gái đang lắc lư tinh nghịch dưới sự phản chiếu của vài tia nắng chiều rất quyến rũ.
Ngôn Độ hơi nghiêng người cúi đầu áp tai phải vào đôi môi đỏ mọng của Hàn Cẩm Thư.
Hàn Cẩm Thư gấp bàn tay trắng trẻo thành một vòng tròn rồi đặt lên miệng, đến gần Ngôn Độ rồi dùng âm lượng mà chỉ có anh mới nghe thấy nhỏ giọng nói: “Ngôn Tổng, anh nói thật đi có phải anh đã xem mấy cái công lược tán gái ở trên mạng không?”
Ngôn Độ nghe thế thì liếc cô một cái: “Sao em lại hỏi cái này?”
Hàn Cẩm Thư rất nghiêm túc: “Bởi vì anh có mấy câu tán gái thật sự là nghe rất quê mùa.”
Ngôn Độ: “...”
Mặt Ngôn Độ không có biểu cảm gì nói: “Lời anh nói với em đều là suy nghĩ thật của anh, không phải kỹ xảo học được cũng không phải công lược.”
Thật lòng mà nói thì Hàn Cẩm Thư vốn không tin lời nói của bạo quân. Nhưng mà cũng đúng, Ngôn Độ đường đường là một tổng tài bá đạo muốn làm cho anh thừa nhận mình đã xem mấy công lược tán gái quê mùa trên mạng là điều tuyệt đối không thể.
Là tổng tài bá đạo thì đều thích giữ thể diện.
Nghĩ thế Hàn Cẩm Thư liền cảm thấy bản thân trong phút chốc đã hiểu ra. Cô đổi sang biểu cảm “À đúng đúng đúng” rồi gật đầu: “Được rồi ông xã, anh vui là được.”
Ngôn Độ: “…”
Hai người họ lại nói mấy chuyện phiếm thêm vài câu. Sau đó cùng đạt được sự thống nhất quyết định sẽ không lãng phí thêm thời gian ở khu du lịch nổi tiếng trên mạng được rập theo một khuôn này nữa.
Hàn Cẩm Thư kéo Ngôn Độ tìm được một lối ra gần nhất, chen qua đám đông rồi rời khỏi biển du khách đông nghịt ngay lập tức.
Bạo quân có bệnh sạch sẽ(3).
Về đến khách sạn anh theo thói quen đi vào nhà tắm rửa tay.
Hàn Cẩm Thư tiện tay cầm một quả táo trong trà chiều được khách sạn tặng cắn một miếng, dựa vào khung cửa phòng tắm vừa ăn vừa phồng má hỏi Ngôn Độ: “Lúc trước anh nói anh biết Ngô Mạn Giai đang ở đâu thật sự không phải là lừa em đúng không?”
Khó trách cô lại nghi ngờ Ngôn Độ đang nói linh tinh.
Mà thật sự chuyện này rất khó tin.
Ngôn Độ rửa tay xong thì lấy một chiếc khăn mặt lau khô nước trên tay. Anh cụp mắt dùng giọng điệu vô cùng tự nhiên hỏi ngược lại cô: “Tại sao anh phải lừa em?”
Hàn Cẩm Thư: “...” Được rồi, thật sự không nghĩ được ra lý do để vị bạo quân này lừa cô.
Rắc rắc.
Hàn Cẩm Thư cắn một miếng táo lớn, lại nghĩ gì đó rồi nói: “Vừa rồi nghe anh với trợ lý Frans nói chuyện qua điện thoại, chúng ta phải đến Lăng Thành gặp Ngô Mạn Giai sao?”
“Đúng.” Ngôn Độ nói.
Hàn Cẩm Thư cau mày thành một đường.
Từ nhỏ Hàn Cẩm Thư đã ngậm thìa vàng, nơi như Lăng Thành đối với cô thực sự quá xa vời. Chỉ có khi cô còn rất nhỏ hay nghe mấy người bạn của Hàn Thanh Bách nói chuyện về Lăng Thành.
Mấy người chú đó đều là người Lăng Thành, khi còn trẻ đã lăn lộn trong xã hội. Theo cách nói của bà Bùi Uyển Từ thì là lưỡi dao dính máu dùng mạng để phát tài. Hàn Thanh Bách là người làm kinh doanh, đương nhiên sẽ có mấy người bạn trên con đường đó. Hàn Cẩm Thư vẫn nhớ mãi bà Bùi Uyển Từ luôn là người ngay thẳng chính nghĩa chưa bao giờ sợ rắc rối nhưng khi nói chuyện với mấy người chú đó luôn mang vẻ mặt lo lắng sợ hãi.
Không ngờ mấy năm nay Ngô Mạn Giai lại sống ở Lăng Thành?
Trái tim cô như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt. Hàn Cẩm Thư im lặng vài giây rồi lấy hết dũng khí nhẹ nhàng nói: “Mạn Giai, … mấy năm nay có khỏe không?”
Ngôn Độ nói: “Tin tức mà bên anh biết được là cô ấy đã đổi tên, hiện tại đang làm việc ở một nhà tù tại Lăng Thành. Tình hình cụ thể thế nào thì phải đợi đến Lăng Thành mới biết được.”
Hàn Cẩm Thư cầm chặt quả táo đang định trả lời lại thì lúc này đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
—
Cạch cạch, cạch cạch.
Hàn Cẩm Thư nghi ngờ nhìn Ngôn Độ, dùng ánh mắt hỏi anh: Ai thế?
Ngôn Độ cũng rất thản nhiên nhìn cô, dùng ánh mắt trả lời: “Em hỏi anh thì anh hỏi ai.”
Hàn Cẩm Thư: “...”
Một lúc sau Hàn Cẩm Thư vứt lõi táo đã ăn xong đi, phủi tay rồi đi về phía cửa phòng. Cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài từ lỗ mắt mèo trên cửa.
Đứng bên ngoài hành lang là một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu nhạt, trên váy có một vết bẩn lớn, tóc dài ngang vai vô cùng dễ thương.
Hàn Cẩm Thư kinh ngạc chớp chớp mắt.
Người ở bên ngoài phòng hóa ra lại là em họ Mộng Như.
(1) Văn hóa sói: Là dùng để chỉ một sự đổi mới độc đáo trong văn hóa doanh nghiệp, đó là tinh thần chiến đấu hoang dã cũng giống như bản chất của sói vậy: hoang dã, độc ác, tham lam và tàn bạo. Tất cả nên được tái hiện trong văn hóa đội nhóm, tức là phải “tham lam” trong công việc và sự nghiệp.
(2) Tam tử đoạt quyền: Cuộc tranh quyền đoạt vị của ba cậu con trai nhà họ Ngôn.
(3) Bệnh sạch sẽ: Là chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế về sự sạch sẽ.