Thân là vua của một nước, Lâm Chi Ngọc chưa bao giờ nghĩ tới, sau khi mình từ bỏ ngôi vị hoàng đế còn có thể hảo hảo sống sót. Cô đấu lâu như vậy, lại rốt cuộc bị muội muội của chính mình làm rét lạnh tâm can.
Bất quá chỉ là ngôi vị hoàng đế, lại đáng để cô ta từng bước tính kế, vứt bỏ cốt nhục thân tình.
Cốt nhục thân tình, trước sau so ra đều kém giang sơn vạn dặm.
Buông tay ra, Lâm Chi Ngọc cười đến tiêu sái. Ngươi nếu muốn, ta liền đem này hết thảy cho ngươi. Chờ ngươi ngồi trên ghế chiếc ghế quân lâm kia, ta chờ ngươi đứng ngồi không yên, đêm không thể ngủ. Hoàng muội, muội muội, đây là lễ vật ta dành cho ngươi, mà cũng là nguyền rủa ta cho ngươi.
Cuối cùng liếc mắt một cái, cô nhìn đến vẻ mặt khinh hoàng của hoàng muội. Cho dù mặc vào long bào tự chế, cô ta cũng không thể thành nữ tử đỉnh thiên lập địa.
Câu môi cười, Lâm Chi Ngọc nhắm lại mắt.
Buồn…… Chính mình…… Không có chết sao?
Lâm Chi Ngọc chậm rãi mở mắt, nhìn đến người nam nhân trước mặt gắt gao đè nặng mình. Nhíu mày, Lâm Chi Ngọc nhìn người nam nhân đè ở trên mình, không nỡ nhìn thẳng, dời đi mắt. Nam nhân này …… Thật xấu.
Chu Nam Húc nhìn bộ dáng kháng cự của Lâm Chi Ngọc, hai mắt đỏ lên, hắn biết mình làm tổn thương tâm Lâm Chi Ngọc, chính là hắn còn yêu Lâm Chi Ngọc, hắn không thể không có Lâm Chi Ngọc.
Nhéo cằm Lâm Chi Ngọc, Chu Nam Húc ôn nhu hỏi nói: “Em không yêu anh sao? Em không phải nói, vì anh có thể trả giá hết thảy sao? Cho anh tất cả, anh sẽ hảo hảo đối với em…… Chi Ngọc, Chi Ngọc……” Chu Nam Húc một tiếng lại một tiếng gọi, trong mắt tất cả đều là thâm tình, nếu là người này là Lâm Chi Ngọc thật, nhất định sẽ bị si tình của hắn làm cảm động.
Đáng tiếc, hiện tại Lâm Chi Ngọc, là nữ hoàng bệ hạ.
Vì anh trả giá hết thảy? Lâm Chi Ngọc đời này không có vì ai mà không màng tất cả một lần, huống chi là tên nam nhân có hình dạng xấu xí như vậy? Nhìn nam nhân đầu tóc ngắn ngủn, trên mặt nét mệt mỏi, da thịt màu đồng cổ, cánh tay ẩn ẩn sức mạnh nếu có thêm mấy khối cơ bắp, Lâm Chi Ngọc càng nhìn càng không quen. Đây vẫn là nam nhân sao? Nam tử lấy mảnh mai tinh xảo vì mỹ (đẹp), nam nhân trước mắt này luôn miệng nói chính mình yêu hắn, nếu là so với hàng ngũ xú nam nhân (trai xấu), chỉ sợ trong nữ tôn quốc hắn có khả năng đứng nhất.
Đánh giá ngũ quan nam tử, Lâm Chi Ngọc có chút bất đắc dĩ.
Nam nhân này rõ ràng ngũ quan đều tính không tồi, nhưng cố tình đem chính mình giày xéo thành dáng vẻ này, cũng là làm khó hắn.
Chu Nam Húc thấy Lâm Chi Ngọc thật lâu không có đáp lời, đáy lòng tê rần. Chẳng lẽ đem Lâm Chi Ngọc đưa đến giường người khác, trong lòng hắn không đau sao! Chính là bọn họ đều là không có gì tài nguyên gì cả, không trả giá cái gì, như thế nào sẽ có hồi báo? Hắn gạt Lâm Chi Ngọc, là hắn sai, chính là hắn biết Lâm Chi Ngọc quý trọng lần đầu tiên của mình cỡ nào, vô số lần, cô ấy đều nói, muốn đem lần đầu tiên lưu đến đêm tân hôn.
Chính là sao có thể không đau? Nếu đã chọn nghệ sĩ con đường này, liền quyết định hôn nhân của bọn họ vốn không thể hoàn hảo. Sớm kết hôn, chính là đem tiền đồ chặt đứt. Hắn không có khả năng nhẫn cho đến lúc này mà không chạm vào Lâm Chi Ngọc.
Cho nên, lúc người đại diện nhắc tới Cung thiếu thích diện mạo tinh xảo của Lâm Chi Ngọc như vậy, Chu Nam Húc quyết tâm liền để Lâm Chi Ngọc uống thuốc, đem cô đưa đến trên giường Cung thiếu.
Hắn biết, Lâm Chi Ngọc là yêu hắn. Vì hắn làm ra một chút hy sinh, tuy rằng cô ấy sẽ oán, sẽ không cam lòng, chính là, cuối cùng cô ấy vẫn sẽ thỏa hiệp. Bởi vì, không còn có người so với hắn rõ ràng hơn, hắn đối với Lâm Chi Ngọc mà nói, giống như là một cọng rơm cứu mạng, cho dù hắn làm nhiều việc sai, cô ấy cũng sẽ không buông ra, chỉ biết gắt gao nắm chặt.
Nhớ tới Lâm Chi Ngọc sau khi trở về tinh thần hoảng hốt việc cô khóc lớn, Chu Nam Húc gắt gao nhắm lại mắt, ôm càng chặt. Hắn cũng không muốn, nhưng, hắn không có lựa chọn, thực xin lỗi, thực xin lỗi……
“Anh yêu em, Anh yêu em ……” Chu Nam Húc lặp lại nói, phảng phất như là làm như vậy thì có thể làm tâm chính mình trở nên bớt khó chịu một ít.
Nhìn khuôn mặt Lâm Chi Ngọc tinh xảo, ánh mắt của cô có chút hoảng hốt, đáy lòng Chu Nam Húc tê rần, hắn yêu cô, cô mỹ (đẹp) như vậy, chính mình yếu đuối không thể bảo vệ cô, còn không bằng dùng cô để đổi lấy cái tiền đồ tốt đẹp, như vậy, về sau chính mình cũng có thể che chở cô ấy, hảo hảo đối xử tốt với cô ấy.
“Tha thứ cho anh đi, Chi Ngọc.” Chu Nam Húc đem vùi đầu ở cổ Lâm Chi Ngọc, dùng thanh âm phảng phất như thở dài nói.
Lâm Chi Ngọc nhìn về phía cái gương trước giường, bên trong hiện ra hai bóng người. Một cái là người nam nhân trước mặt này, một cái khác, chỉ sợ cũng là chính mình. Mượn xác hoàn hồn sao…… Thật đúng là, thú vị cực kỳ.
Sờ sờ mặt mình, Lâm Chi Ngọc gợi lên môi, rõ ràng ngũ quan giống nhau, nhưng tại đây, trên khuôn mặt thoạt nhìn có nhiều phần nhu nhược. Khí chất ảnh hưởng tới một người, có thể thấy được nguyên chủ mềm yếu là ăn sâu bén rễ cỡ nào.
Nhưng nếu từ nay về sau đây là thân thể của mình, như vậy, cô tuyệt không sẽ cho phép mình làm ra thần thái “Nam tử khí” như vậy. Đại nữ tử, kiều kiều nhược nhược giống cái gì! (1) (2)
Nhìn quanh bài trí bốn phía, nhìn phong cách bài trí của nước khác đầy kì lạ khắp căn phòng, Lâm Chi Ngọc có vẻ rất bình tĩnh.
Đây không phải nữ tôn quốc, hết thảy ở nơi này, đều xa lạ và kỳ lạ như vậy, vô luận là quần áo hay là bố trí phòng, đều lộ ra vài phần quỷ dị.
Quá kỳ quái…… Quá…… Chơi vui.
Lâm Chi Ngọc gợi lên khóe môi. Cô chán ghét nữ tôn quốc lục đục với nhau, chán ghét nơi đó ngu xuẩn bất kham (3), lại không đại biểu cô thật sự không còn sở cầu (5). Một cái thế giới mới lạ như vậy, thật sự là, thật sự diệu.
Nhắm mắt, đầu óc Lâm Chi Ngọc một trận trướng đau. Gắt gao nhíu mày, cảm thụ được từng đợt ký ức đánh úp lại. Có lẽ là bởi vì linh hồn liên kết, trong đầu, ký ức thuộc về nguyên chủ cũng dần dần thẩm thấu mở ra, theo ký ức dần dần mở ra, Lâm Chi Ngọc nhìn về phía ánh mắt Chu Nam Húc cũng dần dần biến lãnh.
Theo ký ức xa lạ một chút lấp đầy, Lâm nữ hoàng cũng minh bạch, thế giới này khác thế giới của cô, đây là cái thế giới nam tôn nữ ti, cho dù mỗi người đều kêu nam nữ bình đẳng, nhưng trong xã hội hạn chế đối với nữ nhân nhiều hơn so với nam nhân.
Tuy rằng đối hiện trạng như vậy bất mãn, Lâm nữ hoàng cũng không có nghĩ nhiều cái gì. Muốn một người thay đổi toàn bộ thế giới, cô còn không có cuồng vọng như vậy, càng không có cái này rảnh rỗi. Nữ hoàng đại nhân không quan tâm địa vị nam nữ, cô chỉ để ý, mình có phải nữ hoàng thế giới này hay không. Cô muốn tùy ý tiêu sái, tuyệt đối không muốn giống thế giới nữ tôn, nam tử đại môn không ra nhị môn không mại (5), càng không muốn giống thế giới này, cùng đám nữ nhân nào đó giống nhau, bị phụ thuộc vào nam nhân.
Nhớ tới người nam nhân trước mặt này đã làm sự tình nguyên chủ, đáy lòng Lâm nữ hoàng hiện lên một trận ghê tởm. Làm biểu tử (6) còn muốn lập đền thờ, nói chính là loại này nam nhân. Nam nhân như vậy, nếu là đặt ở thế giới nữ tôn, đã sớm trầm đường (7), cũng dám tính kế gia chủ! Càng đừng nói ở cái thế giới này nữ tử tương đối yếu đưới, hành động của hắn, thật sự là ghê tởm tột đỉnh.
Lấy nữ nhân tới đổi tiền đồ, còn dùng thuốc mê cùng xuân dược, thủ đoạn bỉ ổi như vậy. Cho dù là thanh lâu bảo nhi đời trước, cũng khinh thường dùng. Huống chi, là dùng ở trên người nữ nhân toàn tâm toàn ý ái mộ chính mình.
Cô tỉ mỉ đánh giá Chu Nam Húc, thật sự nhìn không ra người nam nhân này có chỗ nào có thể mê hoặc nguyên chủ đến không màng tất cả? Một cái đầu hỗn hợp nữa dài nửa ngắn của hắn kia, lông mày dày rậm cùng cơ bắp rắn chắc, không có chỗ nào mà không phải là xấu tới cực điểm. Nam nhân như vậy, còn có thể xem như nam nhân sao? Liền tính là nữ nhân, cũng sẽ không so với hắn, càng đừng nói tới “Nữ tử khí khái”.
Một chân đá văng Chu Nam Húc, Lâm Chi Ngọc thong thả ung dung nhặt lên một kiện quần áo lỏng le, lúc này mới ỷ ở trên đầu giường, lẳng lặng nhìn cái nam nhân nguyên chủ yêu sâu đậm này lại chính là nam nhân kéo nguyên chủ vào địa ngục. Cô nâng chân lên, không màng cảnh xuân lộ ra ngoài, dùng mũi chân gợi lên cằm Chu Nam Húc, nở nụ cười: “Thật xấu. So với Cung thiếu, ngươi khó coi hơn nhiều.”
Đây là lời nói thật. Tuy rằng cái người được gọi là Cung thiếu thoạt nhìn cũng hoàn toàn không kiều mị, tuy rằng diện mạo không tồi, nhưng ở trong mắt Lâm Chi Ngọc vẫn là quá mức kiên cường. Nam tử luôn là trắng nõn sạch sẽ mềm mềm mại mại mới đủ hương vị.
Nhưng Cung thiếu thắng ở có một cổ tử ngạo mạn phong tình (8), cùng địa vị cao quý khí, cho dù không phải khẩu vị Lâm Chi Ngọc, cần phải để cô lừa dối lương tâm nói Cung thiếu xấu, lại là khó.
Chu Nam Húc bị động tác của Lâm Chi Ngọc làm kinh sợ, chính ngây ngốc nhìn Lâm Chi Ngọc, đáy mắt cơ hồ nổi lên lục quang, nghe được Lâm Chi Ngọc nói, hắn cũng không vội, ngược lại bắt được chân Lâm Chi Ngọc, tinh tế hôn lên: “Chính là, em yêu anh.”
Đúng vậy, Lâm Chi Ngọc yêu hắn, đây là chỗ dựa lớn nhất của Chu Nam Húc.
Lâm Chi Ngọc cũng không biết nguyên chủ nghĩ như thế nào, thế nhưng liền nhận loại người này là người mà cả đời cô dựa vào.
Lấy tướng mạo nguyên chủ, nghĩ muốn cái nam nhân gì không được, cố tình muốn đem chính mình đưa cho một tên tra nam như vậy, rơi vào một hoàn cảnh thương tâm *. Lật xem ký ức nguyên chủ, Lâm Chi Ngọc rất rõ ràng, mặc kệ là thế giới cũ, hay là thế giới này, nhan sắc là chính nghĩa.
Nếu nguyên chủ càng kiên cường một chút, cách làm người càng khôn khéo một chút, cô ấy dựa vào khuôn mặt này, cũng có thể tại thế giới này mà sống độc lập thoải mái.
Đáng tiếc, uổng có một khuôn mặt, lại không có một có đầu xứng đôi, đây là bi kịch.
Lâm Chi Ngọc nghĩ, cũng không thèm để ý động tác của Chu Nam Húc, đời trước, hôn chân cô đã có quá nhiều người đi, chỉ là không có Chu Nam Húc lại không rơi vào mắt của cô mà thôi. Nói không đặt Chu Nam Húc vào mắt, cũng là thành kiến của Lâm Chi Ngọc, hắn vốn là hình tượng con người rắn rỏi, ở thế giới này có thể cho nữ nhân cảm giác an toàn, hơn nữa tướng mạo hắn anh tuấn chính khí, cho nên ở giới nghệ sĩ cũng có một vị trí nhỏ, nhưng cố tình tướng mạo như vậy, lại không phải khẩu vị của Lam nữ hoàng, cũng chỉ có thể than một tiếng đáng tiếc.
Nữ hoàng đại nhân cũng không phải là người có tiết tháo gì cả, nam nhân đưa tới cửa không ăn, cũng là bởi vì nhan sắc không tốt mà thôi.
Bị Chu Nam Húc hôn tới phiền, Lâm Chi Ngọc đạp ngực hắn một chân, khóe mắt đều lộ ra vài phần không kiên nhẫn: “Cút đi. Ta không nghĩ gặp lại người.”
Nguyên chủ yêu người này nhiều, cô mặc kệ, cũng không muốn quản. Nếu cô ấy đã không còn sống, cái thân thể này sẽ là của cô Cô không muốn quản nữ nhân này muốn bồi thường ai, muốn dựa vào ai, muốn cùng ai ở cả đời, nếu đã là thân thể của Lâm Chi Ngọc, như vậy, sinh hoạt của cô, phải do chính cô làm chủ.
Nữ hoàng đại nhân, giá lâm.
==========================
1. Đầu tiên giải thích về nữ tôn:Có thể nói, nữ tôn tiểu thuyết đối lập hoàn toàn với những tiểu thuyết ngôn tình hiện tại.
- Nữ tôn là từ viết tắt cửa “nữ tôn nam ti”.
- Nữ nhân trong tiểu thuyết nữ tôn đa phần đều mạnh mẽ kiên cường, có thể gọi là rất “manly” như mọi người vẫn thường nói.
- Họ là trụ cột của gia đình, họ gánh vác tất cả trách nhiệm của một dòng tộc, là người mà nam nhân có thể an tâm mà tin tưởng dựa vào.
- Trong các tiểu thuyết nữ tôn, đa số đều là truyện sủng, đặc biệt các nữ chủ đều rất chung tình, và đó cũng là thể loại nhà ta đang nhắm đến.
(VD điển hình: Tương Tư Bất Hối)- Trong các tiểu thuyết nữ tôn,
nam nhân sẽ sinh con, sẽ có lạc hồng, sẽ có thủ cung sa, sẽ cho con bú sữa. Và đây là một chuyện rất bình thường trong các tiểu thuyết nữ tôn. Nhưng cũng có truyện sẽ không sinh con, mà để nữ 9 sinh
(VD điển hình: Hắn đến từ nữ tôn)- Nam nhân trong tiểu thuyết nữ tôn sẽ giống như nữ nhân của thời cổ đại, có nghĩa là cũng sẽ tam tòng tứ đức, biết nữ công gia chánh và tất nhiên sẽ hơi yếu đuối một chút.
2. Nam tử khí: ở thế giới của chị nữ hoàng, nam tử rất yếu đuối, không mạnh mẽ, sống phụ thuộc vào người phụ nữ
3. Ngu xuẩn bất kham: ngu không chịu nổi
4. Sở cầu: mong muốn
5. Đại môn không ra nhị môn không mại: nói chung là ko ra khỏi cửa
6. Biểu tử: kỹ nữ
7. Trầm đường: nói theo cách hiểu của tại hạ là mang ra ngoài đường để riêu rao cho cả thiên hạ biết bản chất xấu xa của ai đó tử ngạo mạn phong tình: phong tình và ngạo mạn