Editor: Tô Tô Hữu Hành
~~~
Nhân viên nữ kia vẫn đang chìm trong khϊế͙p͙ sợ.
Trym chóc.
Côn thịt thô dài và hùng vĩ hoàn toàn vượt xa kϊƈɦ cỡ thông thường của đàn ông.
Đồng tổng… thế mà lại có vốn liếng lợi hại như vậy!
Lúc trước cô ta đã nghiền ngẫm qua sống mũi cao thẳng của người đàn ông nên cũng đoán được “hàng họ” của Đồng Kinh Niên hẳn là không tồi, nhưng đến khi được tận mắt nhìn thấy thì vẫn có một chút khác biệt so với suy nghĩ.
Hàng thật chẳng những không hụt đi chút nào mà thậm chí còn bành trướng ra không ít, khiến cho người ta không khép được miệng.
Thế nhưng rất nhanh, cô nhân viên đó liền rơi vào trầm tư.
Tại sao Đồng tổng lại khoe trym ở trong văn phòng?
Không đợi cô ta kịp giả vờ hét lên “Anh muốn làm gì?”, thì tầm mắt đã đối diện với Tô Tâm Đường ở dưới gầm bàn.
Cô gái mặt xinh da trắng, ở trong mắt nữ nhân viên thì vẻ đẹp này hoàn toàn có thể coi như em gái trà xanh* cực phẩm. Lớn lên xinh đẹp như vậy, không biết đã động dao kéo lên mặt hay chưa?
*Em gái trà xanh (Trà xanh biểu): Chỉ những cô gái luôn tỏ vẻ trong sáng ngây thơ nhưng thực chất bên trong lại thủ đoạn và đầy toan tính.
“Cô…”
Đồng Kinh Niên dùng đôi chân che khuất Tô Tâm Đường.
“Cút đi.”
“Ngay bây giờ, ngay lập tức.”
“Còn nữa, cô bị đuổi việc.”
Nhân viên nữ run rẩy, cô ta bị người đàn ông lạnh lùng đuổi ra ngoài, ngay cả một câu phản bác cũng không nói nên lời mà chỉ có thể lảo đảo chạy ra khỏi văn phòng của tổng giám đốc.
Dáng vẻ vừa rồi của Đồng tổng giống như muốn giết người.
…
“Anh man phết đấy.”
“Bảo bối, chẳng lẽ đây chính là tổng giám đốc bá đạo trong truyền thuyết sao?”
Sau khi người kia rời đi, Tô Tâm Đường cũng không đùa nghịch với tiểu Đồng nữa, cô cười tủm tỉm khích lệ Đồng Kinh Niên.
Đệch, thế mà cốt truyện tổng giám đốc bá đạo lại xảy ra ở ngay trước mặt cô, xem sướиɠ hết cả người.
“Ngại ghê, khiến anh bị người ta nhìn thấy JJ —- Á!”
Tô Tâm Đường vốn dĩ đang muốn trêu chọc Đồng Kinh Niên vài câu, nhưng lại bất ngờ hét lên.
Người đàn ông kéo cô từ dưới gầm bàn lên rồi sau đó ôm cô đặt ở trêи đùi, anh dùng đầu ngón tay nâng cằm của Tô Tâm Đường, đôi mắt sắc bén phía sau chiếc kính gọng vàng tỏa ra nguy hiểm.
“Đến lúc tính sổ với em rồi.”
Theo lý mà nói cảnh tượng này sẽ làm người ta sợ hãi.
Nhưng trêи gương mặt của Tô Tâm Đường lại không có một chút kinh hoàng nào cả, trong mắt cô chỉ có niềm hưng phấn. Cô thuận thế ôm lấy người đàn ông, bàn tay bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
“Dùng “roi lớn” của anh để tính sổ hả?”
“Hửm?”
Cô vừa nói vừa dùng cặp ᘻôиɠ đầy đặn đè ép vật nóng bỏng ở bên dưới.
Trước đó không lâu Tô Tâm Đường cũng làm như vậy rồi, nhưng bây giờ lại có một chút khác biệt.
Khác ở chỗ vừa nãy Đồng Kinh Niên còn mặc quần áo đàng hoàng, nhưng hiện giờ nơi ấy của anh đã lộ hết ra ngoài, hoàn toàn thức tỉnh.
Bàn tay của cô đã cùng với nó tiếp xúc thân mật nên cũng biết nó to ra sao và cứng thế nào.
Nó khát vọng tìm đến động nhỏ để cắm thẳng vào trong.
Gương mặt của cô gái xinh đẹp yêu kiều, vừa phóng đãng vừa lớn mật.
Yết hầu nhô lên của Đồng Kinh Niên chuyển động lên xuống, anh khẽ mắng một câu thô tục.
Thật khó có thể tưởng tượng được chuyện này sẽ xảy ra ở trêи người của Đồng Kinh Niên.
Thế nhưng anh không nhịn được, cô gái này đang muốn lấy mạng của anh.
…
Cách làm của Đồng Kinh Niên chính là ôm cả người Tô Tâm Đường lên.
Anh muốn vào trong phòng nghỉ.
Tuy Đồng Kinh Niên không phải là kiểu người xa xỉ, nhưng thân là Boss lớn nhất của cả một tập đoàn nên những thứ cơ bản cần có vẫn sẽ có.
Trong phòng làm việc của anh có đầy đủ phòng nghỉ và nhà vệ sinh, những lúc làm việc mệt mỏi thì anh có thể nghỉ ngơi luôn tại đó.
Thật ra thời điểm Tô Tâm Đường còn làm gia sư cho Phương Chính, Đồng Kinh Niên rất ít khi về nhà. Cũng bởi vì vậy nên có không ít nhân viên đánh giá anh là một cái máy chỉ biết làm việc.
Nhưng bây giờ bộ máy lạnh lẽo đó lại đặt hết tâm tư vào cô gái ở trong ngực.
Anh muốn thu thập cô.
Ừm… Dùng cái “roi lớn” mà cô nói.
Vốn dĩ Tô Tâm Đường đang tách chân ngồi trêи đùi của Đồng Kinh Niên, đến khi được anh bế lên thì cô thuận tiện quấn cả hai chân lên vòng eo rắn chắc kia. Chỉ là cô lại ngăn cản không để cho anh tiến vào bên trong phòng nghỉ.
“Em muốn ở chỗ này cơ —-”
Ngón tay mảnh khảnh chỉ về phía bàn làm việc to rộng của anh.
Đồng Kinh Niên: “Nghịch…”
Chữ “ngợm” còn chưa kịp nói thì Tô Tâm Đường đã dâng đôi môi đỏ lên.