Người đàn ông rất cường tráng, thuộc kiểu lúc mặc đồ thì gầy nhưng cởi ra lại có cơ bắp, bế một người như Tô Tâm Đường cũng rất dễ dàng.
Đồng Kinh Niên còn hoài nghi cô gái này căn bản không có mấy lạng thịt, người nhẹ như lông hồng.
Tô Tâm Đường giống như gấu koala treo trên người Đồng Kinh Niên, bởi vì được anh ôm nên làn váy cũng kéo lên một đoạn, lộ ra đôi chân dài thẳng tắp và một mảnh quần lo̶t̶"̶ ren.
Màu đen.
Đồng Kinh Niên liếc mắt nhìn một cái rồi nhanh chóng dời đi.
Đối với chuyện lộ quần lo̶t̶"̶, Tô Tâm Đường không buồn để ý. Cô đẹp nên muốn hở thế nào cũng được, vả lại lát nữa còn phải cởi sạch.
Dép lê đã sớm rơi trên đường đi, cô đong đưa hai chân, nâng mắt nhìn gương mặt đang cố gắng khắc chế của người đàn ông đẹp trai này.
Thật lạ lùng, ban đầu thì dùng ảnh của bạn gái cũ để nhắc cô không được si tâm vọng tưởng, còn bây giờ lại chủ động muốn cùng cô làm tình.
Hơn nữa còn lôi cái lý do thuốc thang gì đó.
Thuốc cái rắm!
Không thích cô nhưng lại ham muốn thân thể của cô?
Ôi đàn ông! Quả nhiên là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.
Đồng Kinh Niên đi đến căn phòng khá xa, anh vẫn luôn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của cô gái trong ngực nên cũng không được tự nhiên.
“Đang nhìn cái gì?”
Chung quy lại vẫn là tò mò, nhịn không được liền hỏi Tô Tâm Đường, thế nhưng âm thanh của chính mình vừa phát ra lại khiến cho Đồng Kinh Niên cảm thấy hoảng sợ.
Giọng nói trầm khàn pha thêm hương vị tình dụ̶c̶ nồng đậm, quá xa lạ.
Tô Tâm Đường nghe không hiểu, cô chỉ thấy lời nói của anh rất tình tứ.
“Nhìn anh đó.”
Cô kề sát gương mặt lại gần anh: “Đã có ai từng nói… anh rất đẹp hay chưa?”
Không sao hết, anh thích thân thể cô là đủ rồi. Dù sao cô cũng là thấy sắc nổi lòng tham, muốn làm bạn tình cùng với thần tiên.
Đồng Kinh Niên khẽ nhíu mày: “Đàn ông không nên dùng từ đẹp.”
Tô Tâm Đường: “Ồ… vậy mà tai của anh lại đỏ.”
Hoàn toàn không cho anh chút mặt mũi nào.
Tô Tâm Đường vui vẻ giống như phát hiện ra vùng đất mới. Đồng Kinh Niên vốn rất trắng nên khi cô vừa dứt lời khen, tai của anh đã nhuộm một mảng hồng.
“Đây là thẹn thùng sao?”
Chơi thật vui.
Đồng Kinh Niên nghiêm mặt: “… Quá nóng.”
“Cô làm gì đấy?”
Mí mắt Đồng Kinh Niên giật giật, bước chân vốn ổn định cũng bắt đầu rối loạn, ánh mắt khiếp sợ nhìn cô gái trong ngực.
Vừa rồi Tô Tâm Đường bỗng nhiên ghé đến bên tai anh thổi một hơi, vừa tê vừa ngứa. Đồng Kinh Niên cảm giác có một luồng điện theo sống lưng chạy thẳng lên đỉnh đầu.
Tô Tâm Đường: “Tôi thổi giúp anh.”
“Không phải vừa kêu nóng sao?”
Môi đỏ chu ra, cô mỉm cười trong sáng trả lời anh.
Vô tư làm ra loại chuyện khiêu khích này.
Đồng Kinh Niên thật sự cảm thấy rất nóng.
Cánh tay đang ôm cô cũng nóng, nơi tiếp xúc giữa hai người cũng nóng, vật giữa hai chân lại càng nóng hơn.
Yết hầu khẽ trượt, vừa đúng lúc đến trước cửa phòng nếu không anh cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Nhất định phải đi vào trong.
Đồng Kinh Niên lựa chọn quên đi hành vi hoang đường của hai người khi ở trong thang máy ngày hôm đó.
…
“A —-“
Vừa bước vào bên trong, Tô Tâm Đường đã bị anh ép lên cánh cửa. Người đàn ông đang đứng trước mặt mang theo hơi thở lạnh băng nhưng nụ hôn của anh lại vô cùng nóng bỏng, không ngừng đi chuyển từ cần cổ xuống đến xương quai xanh.
Hai bàn tay khớp xương rõ ràng cũng theo làn váy của Tô Tâm Đường mò lên trên, từ đùi lên đến cánh mông căng tròn, rồi đến vòng eo mảnh khảnh.
Bàn tay anh mang theo vết chai mỏng, mỗi một nơi đi qua đều khiến cô phải rùng mình.
Tô Tâm Đường bị anh sờ phát s͙ư͙ớ͙n͙g͙, đôi môi khẽ rên rỉ.
Thời điểm bước vào phòng cô cũng đã quan sát xung quanh.
Nổi bật là gam màu đen, trắng. Nhìn qua rất giống với mấy căn nhà mẫu, không có một chút sinh khí, nhưng rất hợp với khí chất của Đồng Kinh Niên.
Bình thường anh rất bận rộn, từng giây từng phút đáng quý ngàn vàng nên hiển nhiên sẽ không có tâm tình để trang trí phòng.
“Đây là… phòng ngủ của anh?”
Tô Tâm Đường nhìn ra nơi đây vẫn có dấu vết sinh hoạt. Cánh tay cô ôm lấy bả vai người đàn ông, cảm thụ sự vuốt ve anh mang đến, khẽ hỏi.
“Ừ.”