Cố Ý Mê Hoặc - Thất Thải Mã Lệ Tô (Mary Sue Bảy Màu)

Chương 57

Tô Tâm Đường có thể cảm nhận được ánh mắt chế giễu đến từ đám sinh viên nữ khoa diễn xuất và phát thanh.

Vừa rồi mấy cô nàng cũng rất nỗ lực bắt chuyện với Đồng tổng nhưng người ta lại không để ý đến mình. Mặc dù có hơi thất bại nhưng bây giờ nhìn thấy Tô Tâm Đường cũng nhận được đãi ngộ tương tự nên các nàng thấy an tâm hơn rồi.

An tâm vì không chỉ có bọn họ mà ngay cả cô cũng đều không vui vẻ gì.

Lớn lên xinh đẹp, cười nói lẳng lơ thì thế nào? Chẳng phải cũng có đàn ông không thèm nhìn đấy thôi!

Nhóm nữ sinh này xác thật không thích Tô Tâm Đường nên mới xa lánh cô, bọn họ đều là mỹ nữ – mỹ nữ – mỹ nữ lớn lên trong tiếng ca ngợi của mọi người xung quanh, mang theo niềm kiêu ngạo từ trong xương cốt.

Thế nhưng khi đám nam sinh trong trường bầu chọn xem muốn ngủ cùng với nữ sinh nào nhất, thì kết quả lại không phải bọn họ, mà là Tô Tâm Đường?

Tùy rằng ngoài mặt nói không thèm để ý, không thèm cái danh xưng đệ nhất ấy nhưng trong lòng lại ngấm ngầm đặt hận thù lên người Tô Tâm Đường.

Tô Tâm Đường vẫn như cũ lười phản ứng với đám người đó, cô còn bận nghiên cứu Đồng Kinh Niên.

Anh thật sự lựa chọn con đường không quen biết cô.

Thậm chí ở trên bàn cơm cũng không cho cô một ánh mắt nào.

Coi nhau giống như người lạ.

Mà rõ ràng mấy ngày trước người lạ này còn làm tình với cô từ trong phòng ngủ rồi ra phòng bếp, đã thế còn theo vào tận phòng tắm đòi làm loạn…

Tô Tâm Đường cắn đầu đũa, cuối cùng quyết định mặc kệ tên chó này, lấp đầy bụng vẫn quan trọng hơn.



Đồ ăn ở khách sạn năm sao quả thật không tồi. Tất cả mọi người đều đang vội vàng nịnh nọt, khen ngợi Đồng Kinh Niên nên chẳng có mấy ai động đũa.

Chỉ có Tô Tâm Đường vui vẻ ăn ngon.

Sau khi nếm thử mỗi món một lần, cô cảm thấy ngô chiên vẫn là ngon nhất, mềm mềm, ngọt ngọt làm cô phải ăn liên tục vài bát.

Chỉ là Tô Tâm Đường cũng không nghĩ tới trong lúc cô đang bận xử lý ngô chiên thì cái người giả vờ không quen biết kia bỗng lên tiếng.

“Món kia ăn ngon sao?”

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, dễ nghe. Tô Tâm Đường ngẩng đầu lên mới phát hiện thì ra anh đang nhìn đến đĩa ngô mà cô đã pick từ trước, cũng không biết là anh nói lời này với ai.

Lúc này đây Tô Tâm Đường không cảm thấy giọng nói của anh dễ nghe nữa rồi. Đoạt đồ ăn của cô = thiên lý bất dung.

“Ăn ngon ăn ngon, Đồng tổng thích ăn cái này hả?”

Tô Tâm Đường chính là trứng chọi đá, không đợi cô kịp nói mình cũng muốn ăn thì lão lãnh đạo đã chuyển đĩa ngô chiên đến trước mặt Đồng Kinh Niên.

Tô Tâm Đường: “…”

Đồng Kinh Niên tự phụ múc lên một thìa, ăn một miếng rồi gật gật đầu, sau đó cũng không động vào nữa.

Cho dù như vậy thì Tô Tâm Đường cũng không lấy lại được đĩa ngô của mình, ngay khi cảm nhận móng vuốt của cô sắp vươn tới thì lão lãnh đạo đã trực tiếp đè lại.

Tô Tâm Đường: Ha hả.



Được thôi, dù sao thì Đồng Kinh Niên cũng đã chạm vào nên tạm thời cô không muốn ăn nữa. Chỉ là một đĩa ngô mà thôi… tuy rằng ăn rất ngon.

Tô Tâm Đường lựa chọn tiếp tục pick món gà xào cay trước mặt.

Đồng Kinh Niên đảo mắt một vòng quanh cô gái đang nghiêm túc cúi đầu ăn, rồi lại nhìn tới đĩa gà xào cay trước mặt cô.

Bên trong toàn bộ là ớt cay đỏ rực, chỉ nhìn qua cũng khiến yết hầu của Đồng Kinh Niên phát đau. Đôi môi của Tô Tâm Đường vì ăn cay mà đỏ hết lên, lúc đóng lúc mở trông rất đẹp.

Sắc mặt của Đồng Kinh Niên bỗng nặng nề.

Anh không thể ăn được cay.



Tô Tâm Đường đã giải quyết sạch đĩa gà xào ớt.

Sau khi ăn uống no đủ, Tô Tâm Đường vẫn chẳng buồn để ý đến Đồng Kinh Niên, cô còn bận lấy điện thoại ra để chơi game.

Hoàn toàn làm lơ ánh mắt tức giận của chủ nhiệm khoa.

Thầy chủ nhiệm quyết định từ bỏ bởi vì ông phát hiện vị Đồng tổng này cũng không hứng thú với mấy cô sinh viên xinh đẹp kia.

Cơm nước xong xuôi nhưng nhiệm vụ của Tô Tâm Đường vẫn không hoàn thành, đã thế cô còn phải đi theo đến hội trường để nghe tọa đàm.

Đại học A có rất nhiều thành tựu lớn, nhóm học bá học thần cũng không thiếu gì. Thông thường sinh viên thuộc chuyên ngành nghệ thuật sẽ không cần phải tham dự những buổi tọa đàm giống như thế này, Tô Tâm Đường cũng không biết tại sao hôm nay cô lại phải đâm đầu vào đây.

Tô Tâm Đường ngồi ở hàng ghế giữa, cả người ỉu xìu xìu, xung quanh toàn là những bạn học ăn uống no đủ ấm áp dạt dào hưng phấn đến dự thính.

Tất nhiên mấy cô nàng này cũng nghe không hiểu kinh tế học hay thị trường gì gì đó, họ đến đây chỉ vì giá trị nhan sắc cao vời vợi của người đàn ông đứng trên sân khấu kia thôi.

“Tớ còn cho rằng diễn viên nào đó đến đây tuyên truyền, không nghĩ tới lại là một tổng giám đốc nha.”

“ĐM thật đấy, nhan sắc này mà làm tổng giám đốc có hơi lãng phí. Nếu diễn viên thần tượng mà có giá trị nhan sắc cùng với dáng người như thế này, thì tớ tuyệt đối sẽ làm fan trung thành cả đời luôn đấy!”

Tô Tâm Đường lười nhác làm ổ trên ghế, nghe các bạn học thì thầm to nhỏ, híp mắt nhìn người đàn ông đang ở trên đài cao.

Anh vững vàng đứng ở nơi đó, tốc độ nói không nhanh không chậm, rất vừa phải, rất có mị lực.

Tô Tâm Đường lại nghe được tiếng nói khe khẽ.

“Sao anh ấy cứ nhìn về phía chúng mình thế nhỉ?”

“Đang nhìn Bội Bội à?”

Tô Tâm Đường liếc mắt nhìn về phía trước.

Hàng ghế này của khoa diễn xuất, người tên Bội Bội kia chính là một cô em ở trong nhóm nữ sinh tranh tài khoe sắc ban nãy, vừa đúng lúc ngồi ở trước mặt cô.

Nghe thấy tiếng ồn ào của mọi người xung quanh, cô nàng đỏ mặt hờn dỗi, ngoài miệng nói: “Sao có thể chứ, tớ với Đồng tổng chỉ vừa mới gặp nhau mà thôi.”

Cái kiểu giải thích như thế này thà không nói còn hơn, rất có ý tứ giấu đầu hở đuôi.

Tô Tâm Đường đẩy đẩy người ngồi bên cạnh, bảo cô nàng tránh ra một chút, bây giờ cô muốn đi ra ngoài.

“A, chủ nhiệm khoa không cho cậu chạy loạn đâu.”



Tô Tâm Đường: “Không sao.”

“Vậy cẩn thận một chút, cậu muốn làm gì thế?”

Tô Tâm Đường: “Tôi ra ngoài tìm một cái lồng gà.”

Bạn học cùng lớp: ???

Tìm lồng gà làm cái gì, ở đây cũng đâu có con gà nào.



Tầm mắt của Đồng Kinh Niên không hướng đến chỗ ngồi của khoa diễn xuất nữa, mà đang quét một vòng khắp cả hội trường.

Thậm chí những người tập trung nghe từ đầu đến cuối còn suy nghĩ trong đầu rằng: Anh đang tìm người nào sao?

Giữa buổi tọa đàm sẽ có khoảng thời gian nghỉ ngơi. Có thể mời được ông trùm trong giới thương nhân đến đây, toàn bộ nhóm lãnh đạo hận không thể đem Đồng Kinh Niên nâng trong lòng bàn tay, nên mọi sắp xếp đều rất cẩn thận.

Nhưng nhóm lãnh đạo cũng rất buồn rầu bởi vì tâm tình của vị tổ tông này có vẻ không được tốt cho lắm.

Từ lúc ăn cơm gương mặt đã lạnh tanh, sau khi nghỉ ngơi xong lại càng mang dáng vẻ người sống chớ lại gần.

Không ai dám nói, càng không ai dám hỏi.

Khả năng những người lợi hại có tiền đều như vậy. Để tay lên ngực tự hỏi mà xem, nếu bọn họ cũng có gia thế cùng với điều kiện tự thân giống như Đồng Kinh Niên. Chẳng nói gì đến cao lãnh, ngay cả đi đường cũng nhất định phải đi ngang, lỗ mũi còn phải hướng lên trời ấy chứ.

Đồng Cao Lãnh nhìn đến màn hình điện thoại đen sì sì, lồng ngực có chút khó chịu không thể nói thành lời.

Thời điểm ở trên bàn cơm, cô gái kia từ đầu đến cuối chỉ biết vùi mặt mà ăn. Đến lúc anh lên bục phát biểu thì cô đã ngủ từ bao giờ, thậm chí vừa rồi còn không thấy bóng dáng ở đâu.

Đồng Kinh Niên siết chặt điện thoại, khớp xương trên ngón tay hơi hơi trắng.

Nhóm lãnh đạo bưng gương mặt tươi cười, cẩn thận nói với anh: “Thời gian cũng sắp đến rồi, hiện tại Đồng tổng có thể…” Tiếp tục thuyết giảng được chưa?

Đồng Kinh Niên cất điện thoại vào trong túi, đứng dậy bước đến đài phát biểu.

Trên sân khấu có bàn diễn thuyết làm từ gỗ đặc, vừa cao vừa rộng. Khách mời có thể đặt bản thảo ở trên mặt bàn, lúc mệt cũng có một chỗ để dựa vào.

Thời điểm Đồng Kinh Niên không có mặt, hội trường ồn ào trong chốc lát nhưng bây giờ đã yên tĩnh lại, sân khấu cũng đã được lau dọn qua.

Đồng Kinh Niên lập tức đi đến chỗ bàn diễn thuyết.

Chỉ là vừa mới đứng yên, đột nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Ống quần của anh bị túm.

Đồng Kinh Niên cúi đầu, một bàn tay tinh tế trắng nõn đang níu lấy ống quần của anh.

Chủ nhân của bàn tay này mặc váy màu đen, chính là cô gái biến mất khi nãy, bây giờ lại bất thình lình xuất hiện ở dưới gầm bàn. Cô nâng con ngươi lên nhìn anh, đôi mắt sóng nước lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời rực rỡ đến kỳ lạ.

——

辣子鸡 (Laziji): Gà xào cay là một món ăn của ẩm thực vùng Tứ Xuyên. Đây là một món xào, bao gồm các miếng thịt gà được ướp sau đó chiên giòn cùng với ớt khô Tứ Xuyên, tương đậu cay, ớt Tứ Xuyên, tỏi và gừng. Hạt vừng nướng và hành lá thái lát thường được sử dụng để trang trí món ăn.
Bình Luận (0)
Comment