Vừa dứt lời, Tô Tâm Đường đứng yên đánh giá gương mặt lạnh lẽo thú vị của người đàn ông.
Cô thừa nhận bản thân mình đang trêu đùa ác ý.
Muốn nhìn thấy Đồng Kinh Niên lộ ra thái độ quẫn bách, muốn khiến anh tiến thoái lưỡng nan*…
*Tiến thoái lưỡng nan: Tình thế bế tắc, khó xử, tiến cũng khó mà lui cũng khó.
Suy nghĩ ở trong đầu của Tô Tâm Đường bị đánh gãy bởi vì người đàn ông bỗng cúi người xuống, cánh môi mỏng dừng ở trên khóe môi của cô.
Rất nóng, nóng bỏng.
Hình như hôn sai vị trí rồi nhưng anh rất nhanh điều chỉnh lại, bao trùm lên đôi môi của Tô Tâm Đường.
Môi của cô lành lạnh, còn bên kia lại giống như một cái bếp lò nhỏ, mang đến nguồn nhiệt cuồn cuộn không ngừng.
Tô Tâm Đường không tự giác “A” một tiếng, sau đó nhắm mắt lại đắm chìm vào trong nụ hôn của anh. Trong nháy mắt, thế giới này chỉ còn sót lại hai người bọn họ.
Cùng với một người đàn ông đẹp trai ôm hôn trong nhà kính trồng hoa rất giống với tình tiết trong phim thần tượng.
Thế nhưng giây tiếp theo, Tô Tâm Đường đang trầm mê liền khôi phục lại tinh thần: ???
Không đúng, chuyện gì thế này, sao Đồng Kinh Niên lại dám hôn cô, không phải Tư Nam vẫn còn đang ở bên ngoài sao?
Chuẩn xác mà nói thì đây mới chỉ là quả bom thứ nhất, quả thứ hai càng nghiêm trọng hơn cũng ném xuống rồi.
…
Tô Tâm Đường bị người đàn ông đè lên vách tường làm bằng kính, anh xoay người cô lại để cô đưa lưng về phía anh. Váy bị vén lên, quần lo̶t̶"̶ cũng bị kéo xuống đến đầu gối.
Thân thể tiếp xúc với mặt kính khiến cô phải rùng mình.
“Lạnh à?”
Người đàn ông đứng phía sau khẽ hỏi, ngay sau đó anh liền cởi áo khoác đang mặc ở trên người ra, rồi dùng nó để ngăn cách giữa Tô Tâm Đường và mặt kính lạnh lẽo.
Tô Tâm Đường vẫn đang phát ngốc.
“Không phải, anh làm gì thế…”
Cô lay cánh tay của Đồng Kinh Niên.
“Không phải em hỏi anh có dám hay không sao?”
Người đàn ông gác cằm lên đỉnh đầu của cô, thanh âm nặng nề.
Tô Tâm Đường: “… Đúng vậy.”
Đúng là có nói như thế, nhưng cũng vì cô cho rằng Đồng Kinh Niên không dám nên mới kích thích anh thôi mà.
Ai ngờ đâu lần này anh lại làm thật chứ!
Sao tiểu xử nam lại biến thành dáng vẻ này, là do thiếu hụt nhân tính hay đạo đức bị chôn vùi, hoặc là hoàn cảnh xung quanh làm anh bị ô nhiễm? Đừng nói anh còn có ý định muốn để người khác nhìn thấy người phụ nữ của mình đấy nhé?
Ôi, xác suất vô cùng lớn là do đã nhiễm thói hư tật xấu từ cô rồi.
Hơn nữa cô không phải là người phụ nữ của anh đâu, ít nhất thì anh cũng không khắc con dấu lên người cô.
Tô Tâm Đường cảm thấy bản thân mình quá ngu ngốc, khả năng là vì cú phản đòn của anh quá mạnh khiến cô không thể nghĩ nhiều.
Bàn tay thon dài của người đàn ông vỗ lên cánh mông trắng như tuyết của cô, sau đó bắt đầu xoa nắn âm đế khiến nó nhanh chóng sưng lên, đáng thương vô cùng. Tô Tâm Đường động tình ngay tức khắc, thân thể phản ứng nhanh hơn não. Cô bị anh xoa ra nước, từng giọt từng giọt tích tụ trong lòng bàn tay của Đồng Kinh Niên.
Ngón tay dài nhất chen vào giữa hai cánh môi âm hộ rồi trực tiếp cắm thẳng vào trong.
Tô Tâm Đường thiếu chút nữa đứng không vững, Đồng Kinh Niên dùng cánh tay rắn chắc như thép đỡ lấy vòng eo mảnh khảnh của cô.
Nửa ngón tay đã tiến vào trong lỗ nhỏ.
“A —-“
Tô Tâm Đường cảm nhận được ngón tay của người đàn ông đang càn quấy bên trong thân thể mình. s͙ư͙ớ͙n͙g͙ thì có s͙ư͙ớ͙n͙g͙ nhưng Tư Nam vẫn đang ở bên ngoài!
Hơn nữa đây còn là nhà kính!
Ai ngờ vào thời khắc mấu chốt, người sợ là cô chứ không phải Đồng Kinh Niên.
Cho dù nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay.
Không đùa đâu, Đồng Kinh Niên thật sự dám chiến trận này đấy.
Tô Tâm Đường nghe thấy tiếng thắt lưng được cởi bỏ, âm thanh kim loại thanh thúy vang lên.
“Tư Nam đang ở bên ngoài.”
Tô Tâm Đường nuốt nước bọt, ý của cô chính là Tư Nam sẽ nhìn thấy nên Đồng Kinh Niên không cần phải đùa nữa.
Cô biết anh đối với Tư Nam có bao nhiêu để ý.
Nhưng giọng điệu của người đàn ông lại có chút cổ quái: “Quan tâm đến Tư Nam như vậy là vì sợ bị cậu ấy nhìn thấy sao?”
Cô là người bắt đầu, bây giờ cô lại nói muốn dừng lại.
Nhưng đây chính là một chiếc hộp Pandora, một khi đã mở ra… thì sẽ không đóng lại được.
Đồng Kinh Niên nhìn chăm chú vào hình ảnh phản chiếu trên mặt kính. Người đàn ông cao lớn ôm lấy cô gái nhỏ xinh, hai người khăng khít giống như một cặp trời sinh.
Anh đã tự động gạt bỏ vấn đề Tư Nam vẫn đang ở bên ngoài rồi.
Tô Tâm Đường không kịp đánh giá giọng điệu cổ quái của người đàn ông vì hai chân của cô rất nhanh liền mềm nhũn.
“Ưm —-“
Quy đầu to lớn nóng bỏng thay thế vị trí của ngón tay cắm thẳng vào trong. Một bàn tay của Đồng Kinh Niên đặt sẵn ở trên bụng của Tô Tâm Đường khẽ nhấc người cô lên, còn anh cũng cố gắng áp sát lại gần hơn.
Động tác này làm cho côn thịt thô dài sưng to cắm vào bên trong càng sâu hơn một chút, dần dần biến mất ở giữa hai chân của cô gái, hoàn toàn tiến vào khu vực vừa thần bí vừa vui s͙ư͙ớ͙n͙g͙.