12
Một nhân viên mang thực đơn đến, hỏi cô muốn gọi món gì.
Lê Xu lật lật thực đơn, chỉ vào một ly nước đá và giải thích: “Còn có một người nữa, đồ ăn sẽ gọi sau.”
Nhân viên: “Vâng, cô chờ một lát ạ.”
Rất nhanh, ly nước đá đã được mang lên. Màu sắc trông rất tươi mát, chuyển dần từ hồng nhạt ở trên xuống cam hồng ở dưới, giống như mặt trời lặn đang chìm xuống mặt biển. Vị chua nhẹ của bưởi hồng trung hòa với vị ngọt của trà đá, lại điểm thêm vài lá bạc hà trang trí ở miệng ly, uống cực kỳ sảng khoái.
Lê Xu cắn ống hút uống liền hai hơi, rồi ngả lưng vào ghế tựa đánh giá nhà hàng.
Không gian nhà hàng thanh tao, tầm nhìn khoáng đãng. Ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cảnh phố xá nhộn nhịp bên dưới. Phong cách trang trí nhìn qua cũng chẳng khác mấy so với những nhà hàng Tây mà cô từng đến, nhưng nhìn kỹ lại thấy không hề đơn giản, mỗi chi tiết đều toát lên vẻ tinh tế, rất phù hợp để hẹn hò.
Lúc này đang là hoàng hôn, ánh chiều tà rực rỡ như một bức tranh sơn dầu phủ kín khung cửa sổ.
Lê Xu đặt ly nước xuống, quay một video gửi cho Phương Hinh Nhiễm, nhiệt tình giới thiệu cho cô bạn rủ Tiền Dịch Chính đến hẹn hò.
Phương Hinh Nhiễm vừa thấy địa chỉ đã nghi ngờ hỏi: 【Sao lại xa xôi thế?】
Lê Xu nói mình đến đây xem mắt, rồi tha thiết khuyên cô ấy nên thử đồ uống ở đây, bảo ngon bá cháy.
Trọng tâm của Phương Hinh Nhiễm rõ ràng không nằm ở đây: 【Đối tượng xem mắt của cậu đâu, cho tớ xem mặt mũi thế nào?】
Lê Xu: 【Chưa đến đâu】
Phương Hinh Nhiễm liền gửi mấy dấu chấm hỏi: 【Không phải chứ, đi xem mắt mà còn đến muộn? Thất lễ thế?】
Lê Xu uống một ngụm bưởi hồng, thịt quả vỡ ra, vị chua lan tỏa đầu lưỡi, cô hơi nhíu mày, rồi uống thêm chút nữa để át đi vị chát trong miệng, sau đó chậm rãi thuật lại những chuyện xảy ra mấy ngày nay cho cô ấy: 【Tớ còn mong anh ta không đến. Như thế tớ vừa có cớ nói với mẹ là bi thương rồi, có thể tiện thể trốn mấy ngày 】
【Cậu không biết đâu, anh ta vừa mở miệng đã hỏi lương tớ bao nhiêu, rồi còn bóng gió khoe mình được nhiều người yêu mến thế nào】
【Cái thể loại gì thế!】
Hai người trò chuyện hồi lâu, bất giác đã quá giờ hẹn hơn nửa tiếng, nhân viên của nhà hàng lại một lần nữa đến hỏi cô có thể gọi món chưa.
Lê Xu nói "Chờ tôi một phút nhé", cầm điện thoại lên, nhấn liên tiếp dấu chấm hỏi vào số "WS".
【Xin hỏi anh đang lạc trên cung trăng à?】
Gửi xong, cô khóa màn hình, úp điện thoại xuống và không thèm nhìn lại tin nhắn trả lời. Cô mỉm cười với nhân viên vẫn đang đứng đợi bên cạnh: “Phiền anh cho tôi thêm một thực đơn nữa, tôi gọi món ngay bây giờ.”
Nhân viên lại đưa thực đơn, nhiệt tình giới thiệu các combo mới ra mắt của nhà hàng, những set ăn dành cho một người tiết kiệm và một số món đặc trưng nhất định phải thử.
Lê Xu gọi hai món tráng miệng đặc trưng, còn món chính thì cô cứ băn khoăn mãi giữa combo trong chương trình khuyến mãi và set ăn dành cho một người, mãi không chọn được.
Cô định hỏi thêm nhân viên về sự khác biệt giữa hai món thì tai bỗng nghe thấy một cái tên quen thuộc.
— “Tự Châu, anh đang nhìn gì đấy?”
Trong lòng cô khẽ động, dừng câu chuyện, theo tiếng nói ngẩng đầu nhìn lại, bất ngờ bắt gặp một đôi mắt sâu thẳm.
Chủ nhân của tên đó cách cô khoảng ba bàn, đứng ở cầu thang dẫn lên tầng hai của nhà hàng, dáng người cao ráo, thanh lịch, khí chất xuất chúng.
Bên cạnh anh còn có một nam một nữ cũng rất nổi bật, hai người họ nghi hoặc quay lại vì anh dừng bước.
Chắc là anh vừa tan làm đã đến đây, mặc bộ âu phục công sở màu tối, đi giày da, dáng người được ánh chiều tà chiếu vào nhà hàng phác họa, toát lên vẻ lạnh lùng, thanh cao thoát tục.
Lê Xu chầm chậm chớp mắt, thầm than trong lòng –
U là trời!
Đó là Trần Tự Châu mà cô đã không gặp hai ngày.
Cô giơ tay vẫy vẫy, kéo môi không tiếng chào hỏi: Ha, trùng hợp ghê!
Đôi mắt sâu thẳm, không chút gợn sóng của Trần Tự Châu khẽ lóe lên, anh cũng không ngờ lại gặp cô ở đây. Anh quay sang người đàn ông vừa nói chuyện: “Em qua đó một lát.”
Người đàn ông cũng nhìn thấy Lê Xu vẫy tay, hiểu ý hỏi: “Bạn của em à?”
Trần Tự Châu ừ một tiếng, nói: “ Anh dẫn chị dâu lên trước đi, lát nữa em lên.”
“Nếu là bạn của em thì chi bằng rủ cô ấy lên ngồi cùng đi.”
Cô gái cũng mở lời, mang theo sự quan tâm của một người chị dâu, hàm ý sâu xa nói: “A Châu, đàn ông phải chủ động thì mới có vợ được đó.”
Nói xong, cô ay6 mỉm cười chào hỏi Lê Xu từ xa.
Lê Xu thấy thế, nụ cười trên môi càng rộng, cô cũng cười vẫy tay đáp lại.
Trần Tự Châu nhìn sang anh họ: “Quan tâm vợ anh đi.”
Anh họ Trần Tự Uyên và vợ liếc nhìn nhau, đồng tình phụ họa lời: “A Âm nói đúng đó, bất kể chuyện gì, chủ động mới có khởi đầu.”
“……”
Nhìn đôi vợ chồng kẻ xướng người họa, Trần Tự Châu lười không thèm để ý nữa, bước chân chậm rãi đi về phía bóng dáng tuyệt sắc còn lộng lẫy hơn cả ánh hoàng hôn đang ngồi bên cửa sổ.
Anh dừng lại bên bàn: “Đến ăn cơm à?”
Lê Xu không ngờ anh lại đến chào hỏi, cô ngẩn người, đáp “Đúng vậy.” rồi tiếp tục hỏi nhân viên về gợi ý món ăn. Dưới sự giới thiệu của anh ta, cô chọn một set ăn, gấp thực đơn lại, nói: “Được rồi, lấy mấy món này đi.”
Xét việc cô ăn một mình, nhân viên tinh tế hỏi có cần sắp xếp thú nhồi bông ngồi cùng không.
Lê Xu tưởng tượng cảnh một chú thú nhồi bông ngồi đối diện, hình như… cũng đáng yêu lắm chứ.
Cô suy nghĩ một lát, hỏi: “Có những loại thú nhồi bông nào vậy? Có thể chọn không ạ?”
Nhân viên nói có thể sắp xếp: “Nhà hàng của chúng tôi có gấu, thỏ và cáo ạ.”
“Phiền anh cho tôi ôm một chú cáo nhé, cảm ơn!”
“Vâng, cô chờ một lát ạ.”
Trần Tự Châu ở bên nghe được cuộc đối thoại của hai người, nhướng mày, đợi nhân viên tạp vụ rời đi, hỏi: “Một mình à?”
Lê Xu cầm ly nước đá, một tay kẹp ống hút, không nói mình bị người ta cho leo cây, khẽ gật đầu “Ừ”, rồi nhướn cằm: “Đúng vậy, có ai đó không có người bầu bạn thật đáng thương, anh có muốn mời tôi ăn cơm cùng không?”
Dù sao cũng là buổi xem mắt nên cô vẫn trang điểm nhẹ tượng trưng. Lớp phấn má hồng hào trên làn da trắng nõn, đôi môi mọng như mật, cô khúc khích cười nhìn anh, má lúm đồng tiền làm say lòng người.
Ánh mắt Trần Tự Châu khẽ lay động, đôi môi mỏng khẽ cong lên khó nhận ra, ánh mắt dừng nửa giây trên vết son đỏ ướt át trên ống hút kẹp giữa ngón tay cô, rồi nhìn vào mắt cô nói có thể: “Đi không?”
“Hả?”
Lê Xu kinh ngạc đến nỗi đôi mắt đẹp chợt mở to, thấy anh không giống vẻ đùa giỡn, hàng mi cong vút chớp chớp, cô xua tay nói: “Đừng, tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi.”
Nếu chỉ có một mình anh thì không cần anh đề nghị, Lê Xu cũng có thể mặt dày sáp lại gần. Nhưng xem ra rõ ràng anh đã có hẹn, cô còn chưa đến mức không có mắt nhìn mà đi theo để bị ghét bỏ.
Thoáng thấy nhân viên đang ôm thú nhồi bông từ xa đi tới, cô buông ly nước, à một tiếng, nhìn về phía sau anh nói: “Hơn nữa tôi đã có hẹn rồi, nếu anh muốn mời tôi thì phải thương lượng với nó, nó không ý kiến thì tôi mới đồng ý.”
Trần Tự Châu nghiêng người nhìn qua.
Nhân viên tạp vụ đặt chú cáo nhồi bông cao nửa người xuống đối diện cô, hỏi còn có yêu cầu gì nữa không.
Lê Xu cảm ơn và nói không cần. Đợi nhân viên đi xuống, cô nghiêm trang nói: “Giới thiệu một chút, đây là bạn ăn tối của tôi – Ngài Cáo.”
“Bạn ăn tối của cô hình như không mở miệng được?” Trần Tự Châu giơ tay xoa xoa tai của chú cáo.
“Nó hay ngại lắm, trừ tôi ra thì không thích ai cả.” Cô nói bừa, rồi lại nói, “Bạn của anh lên hết rồi, anh cũng qua đó đi, để người ta đợi lâu không tốt.”
Trần Tự Châu nói không sao, giải thích: “Là anh họ và chị dâu tôi. Thật sự không ăn cùng chúng tôi sao?”
Biết là người nhà anh, Lê Xu càng không thể đi, cô lại nhìn về phía chú cáo nhồi bông: “Có hẹn rồi, lần khác mời nhé.”
Nhà hàng tầng 2
Sau khi ngồi xuống, Tần Âm đang ngồi buôn chuyện với Trần Tự Uyên về danh tính cô gái ở dưới lầu.
“Cô ấy có phải con gái nhà bạn của dì hai không?” Cô ấy bắt đầu hối hận vì đã để kính ở trên xe, “Dù không nhìn rõ lắm, nhưng vóc dáng thì chắc chắn là một mỹ nhân.”
Trần Tự Uyên rót một cốc nước đặt vào tầm tay cô ấy, tự rót cho mình một ly, nhấp một ngụm rồi trả lời câu hỏi đầu tiên của cô ấy: “Chắc không phải đâu.”
“Sao anh lại nói thế?”
“Em còn nhớ thứ ba tuần trước dì hai và mẹ gọi điện nói hôm đó Tự Châu đến được nửa chừng thì đi mất không, sau đó cô gái mà dì hai bảo nó liên hệ thêm hình như cũng không để ý gì. Nhưng em xem vẻ vội vã của nó vừa rồi có chút miễn cưỡng nào không?”
“Hơn nữa —“
Anh ta cố ý dừng lại, làm Tần Âm đang nghe đến say sưa nóng ruột, giục: “Hơn nữa cái gì? Nói tiếp đi!”
Trần Tự Uyên ra hiệu cô ấy đừng vội, “Cô gái nhà bạn dì hai là kiểu hiền lành ngoan ngoãn, còn vị ở dưới lầu kia…” Anh ta cố ý bỏ lửng, khẽ ừ một tiếng đầy ẩn ý, trong giọng nói mang theo vài phần hả hê, “Nói chung, sau này có trò hay để xem.”
Anh ta lớn lên bên cạnh ông nội, từ nhỏ đã quen nhìn đủ loại người, tự nhiên nhìn ra đằng sau khuôn mặt tươi tắn, kiều diễm của cô gái dưới lầu cất giấu sự bạc bẽo.
Trông có vẻ hiền lành vô hại, nhưng thực chất là một con cáo có móng vuốt sắc bén.
Tần Âm thấy vẻ mặt thâm sâu khó lường của anh ta, giận dỗi trừng mắt nhìn một cái, lẩm bẩm mắng đúng là anh trai
Trần Tự Uyên không bình luận gì, vẫn ung dung uống nước.
Một lát sau, Trần Tự Châu cuối cùng cũng lên đến nơi.
Tần Âm liếc nhìn phía sau anh ya, không thấy người mình đang đợi: “Bạn của em đâu rồi?”
“Cô ấy có hẹn rồi.”
Trần Tự Châu kéo ghế ra, cởi cúc áo vest, ngồi xuống đối diện anh họ, trả lời: “Vừa tìm được bạn đồng hành mới.”
Tần Âm: “Tìm được bạn đồng hành mới á?”
Trần Tự Châu ừ một tiếng, nghĩ đến người bạn đồng hành mà cô tìm được thì khóe miệng anh không khỏi nhếch lên, khóe mắt ánh lên nụ cười.
Hai vợ chồng liếc nhìn nhau, Tần Âm biết rõ mà vẫn hỏi, thử dò: “Chẳng lẽ cô ấy là cô gái mà mẹ em giới thiệu à?”
“Không phải.”
“Thế là ai?”
Trần Tự Châu thậm chí còn không liếc mắt một cái, tựa lưng vào ghế dựa, gọi nhân viên vừa xem thực đơn vừa dùng chiêu “bốn lạng đẩy ngàn cân” để trả lời: “Bạn.”
Tần Âm: “……”
Có lẽ vì những người đến nhà hàng này ăn đều có gia đình hoặc bạn bè đi cùng, nên Lê Xu, một mình lẻ loi, đối diện với một chú cáo làm bạn, trông có vẻ khác biệt.
Cô gần như thu hút mọi ánh nhìn trong nhà hàng. Nhưng bản thân cô thì không hề để ý, ung dung tự tại ăn xong bữa cơm, mặc kệ những ánh mắt tò mò, đồng cảm hay đủ loại ánh mắt lộn xộn khác.
Trong suốt bữa ăn, đối tượng xem mắt vẫn không hề xuất hiện, nhưng lại có không ít người đàn ông đến gần, tất cả đều bị nụ cười khéo léo của Ngài Cáo ngồi đối diện cô đẩy lui.