14
— Ai đó chỉ biết ấn like bài crush, lén lút tặng tiền game cho crush? Tỉnh táo lên đi cô gái, thời đại thay đổi rồi đó..."
“...”
Lê Xu cảm thấy như bị điểm danh, bẽ mặt không tả được.
Cô định thoát ra để choảng nhau với cái đứa vừa nói thì một tin nhắn lạ bất ngờ lướt qua màn hình.
【Sao không nhắn gì, ngại à? 】
Cái quái gì thế này?
Lê Xu ngơ ngác, bấm vào tin nhắn. Hóa ra là từ đối tượng xem mắt mà cô Vương giới thiệu. Cô càng thêm khó hiểu, lướt lên xem lại lịch sử trò chuyện thì thấy mọi thứ càng lúc càng khó đỡ.
Sau khi kết bạn, chắc anh ta thấy đã được chấp nhận nên nhắn vài câu chào hỏi xã giao. Vì cô không trả lời nên anh ta cũng không nhắn tiếp. Mãi đến mười phút sau, tự nhiên anh ta gửi một tấm ảnh.
Đó là ảnh cô chụp chung với đồng nghiệp khi đi uống trà ba ngày trước, cô đã đăng lên vòng bạn bè.
“Em và bạn em đều xinh lắm nha, ai là em vậy?”
【Cô Vương không nói với em à, thật ra anh cũng đẹp trai lắm đó.】
Anh ta còn gửi một bức ảnh tự sướng: 【Ảnh này chụp vội thôi, nhưng trông cũng được đúng không?】
Sau đó, cả màn hình là màn tự biên tự diễn như thể anh ta đang buôn dưa lê với cô Vương, và câu hỏi cuối cùng thì... quá đáng hết chỗ nói.
Hiểu ra mọi chuyện, Lê Xu cạn lời: “...”
Sao lại là một ca kỳ lạ nữa vậy trời? Không có một anh chàng bình thường một chút sao?
Lê Xu uống sữa chua mà thấy ngấy tận cổ. Cô ném hộp sữa đi. Nếu không phải sợ bị mách lẻo và bị mắng, cô đã áp dụng nguyên tắc bơ ba ngày cho anh ta tự kỷ luôn rồi.
Thổi tóc xong, cô vẫn không kìm được mà đăng lên vòng bạn bè: “Yêu ma quỷ quái mau tránh xa ra! [Cười mỉm]”
Rất nhanh, bên dưới phần bình luận có rất nhiều lượt thích và những câu hỏi thăm dò.
Còn cái kẻ tội đồ khiến cô phải đăng dòng trạng thái này thì vẫn đang nhảy Disco ở khu vực nguy hiểm, còn bình luận hỏi cô có muốn gọi điện thoại để nói chuyện không.
Lê Xu: “...”
Cô nổi hết cả da gà, xóa dòng trạng thái rồi quay sang tìm Phương Hinh Nhiễm: 【Cậu nói đúng đó.】
Phương Hinh Nhiễm: 【?】
Lê Xu: 【Mai tớ đi chọn cải trắng đây.】
【Cậu nói xem tớ hẹn anh ấy đi ăn cơm hay đi xem phim thì hơn?】
Nhưng rồi, luôn có những điều bất ngờ phá vỡ mọi kế hoạch.
Ba ngày liên tiếp sau đó, vì phải làm tài liệu nên đừng nói đến việc tan làm hẹn hò ăn cơm, ngay cả việc tan làm đúng giờ cũng trở thành một điều xa xỉ.
Thứ Tư, Lê Xu ngồi trước máy tính duyệt các tài liệu từ các phòng ban gửi lên. Đã nhắc nhở mấy lần rồi mà vẫn có vài cá nhân lặp lại lỗi ở cùng một vấn đề, khiến cô bực mình kinh khủng.
Đến trưa đi ăn cơm, trên đường đi, trong nhóm chat vẫn có người gắn thẻ cô hỏi cách sửa.
Cô trả lời thẳng thừng là xem thông báo nhóm, trên đó có mẫu sẵn rồi, sau đó không trả lời nữa.
Đến nhà ăn thì cũng không sớm lắm, nhưng lúc này người lấy cơm cũng không nhiều. Cô gặp trưởng phòng Lâm của phòng Dự toán ở quầy lấy cơm. Bên cạnh anh ta còn có mấy lãnh đạo phòng ban khác.
Trưởng phòng Lâm là một người trung niên ngoài 43 tuổi, lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ. Thấy mấy người, anh ta ngạc nhiên nói: “Sao giờ này mấy đứa mới xuống ăn cơm?”
Có đồng nghiệp nói là đang làm tài liệu nên quên mất thời gian.
"Đúng là người của trưởng phòng Lâm làm việc có khác, không như mấy đứa trẻ bên phòng tôi, lười kinh khủng." Một vị lãnh đạo của phòng Nông nghiệp nói thêm, rồi nhìn sang Lê Xu, nâng giọng lên, ý tứ rõ ràng: “Chỉ là Tiểu Lê này hiệu suất không ổn lắm, điều chỉnh dự toán của phòng tôi đến giờ vẫn chưa có hồi âm.”
Lê Xu cười xòa: “Chủ yếu là gần đây công việc thật sự khá nhiều ạ, về đến nhà tôi sẽ cố gắng xử lý nhanh nhất có thể.”
Anh ta hài lòng gật đầu: “Phải nhanh lên nhé, phòng tôi đang chờ đây. Cô phải thông cảm, không có số tiền này thì công việc tiếp theo của chúng tôi rất khó triển khai.”
Lê Xu vẫn mỉm cười nói những lời xã giao để đối phó.
Vị lãnh đạo kia lại tiếp tục chỉ trích những người khác, mãi đến khi trưởng phòng Lâm bên cạnh đỡ lời mới giải vây được.
Chờ mấy vị lãnh đạo đó lấy cơm đi xa một chút, có đồng nghiệp mới không kìm được mà nhỏ giọng than vãn.
“Ngày nào cũng chỉ biết làm khó chúng ta, mấy cái lính quèn này. Hôm nay đứa này muốn chen hàng, mai đứa kia muốn làm trước. Có việc thì tìm lãnh đạo chứ, làm khó chúng ta làm gì?”
“Lúc đòi tiền thì thúc giục kinh khủng, mỗi lần làm tài liệu thì lại kéo dài lê thê, không bao giờ đúng hẹn một lần nào.”
“Toàn là làm việc theo quy trình, lại đổ lỗi lên đầu chúng ta”
Nhắc đến công việc là ai nấy cũng một bụng tức giận, lời oán thán cứ tuôn ra như vòi nước bị vỡ, không ngừng lại được.
Lê Xu dùng đôi đũa chưa dùng gắp một viên thịt viên, ý bảo cô ấy có thể ăn: “Đừng giận nữa, ăn cơm đi, hôm nay thịt viên ngon lắm đó.”
Đồng nghiệp cũng biết nhà ăn đông người, nhiều tai mắt nên nói cho đỡ tức rồi dừng câu chuyện, chuyển sang chủ đề khác.
Sau khi ăn xong và đặt khay bát vào khu vực trả lại, Lê Xu bị Hứa Lâm kéo sang nhà vệ sinh, tránh mặt những đồng nghiệp khác. Hứa Lâm hỏi cô ở bồn rửa tay.
“Lê Xu, chiều nay cậu đi cùng mình đến Viện Kiểm sát được không?”
"Viện Kiểm sát?" Lê Xu nghi ngờ quay đầu: “Có chuyện gì thế?”
"Là người bạn trai cũ mà tớ từng kể với cậu đó." Hứa Lâm khó khăn mở lời, gần như nói bằng hơi thở: “Anh ta có chút chuyện cách đây không lâu, vừa rồi Viện Kiểm sát gọi điện thoại cho tớ, nói là muốn tớ chiều nay đến đó để hiểu rõ thêm tình hình.”
Lê Xu ngạc nhiên "À" một tiếng.
Hứa Lâm: “Tớ chưa từng đến Viện Kiểm sát bao giờ. Một mình có chút chột dạ, cậu đi cùng xem sao nhé?”
Lê Xu tiêu hóa xong thì cau mày: “Không phải điện thoại lừa đảo đó chứ?”
"Không phải đâu." Hứa Lâm nói: “Lúc anh ta gặp chuyện, cảnh sát đã gọi điện cho mình rồi. Địa chỉ họ cho trong điện thoại mình đã kiểm tra rồi, đúng là Viện Kiểm sát.”
Cô ấy cầu xin, chắp hai tay lại: “Đi với mình được không? Cầu xin cậu đó!”
Lê Xu có chút khó xử, nhưng ba chữ "Viện Kiểm sát" lại khiến cô do dự, động lòng.
Cô nhớ hình như Trần Tự Châu cũng làm ở Viện Kiểm sát, nếu đến đó biết đâu lại gặp được anh
"Lê Xu." Hứa Lâm nhìn cô, ánh mắt khẩn cầu nói: “Mình thật sự không tìm được ai đi cùng cả. Tối nay mình mời cậu ăn cơm.”
Lê Xu bất đắc dĩ thở dài, nhượng bộ nói: “Ăn cơm thì thôi, nhưng mà tớ xin nghỉ nếu bị phát hiện, cậu phải trả tiền phạt đó!”
Nghe cô đồng ý, Hứa Lâm cười rạng rỡ, vội vàng nói nhất định, nhất định.
Viện Kiểm sát hẹn Hứa Lâm gặp lúc 3 giờ rưỡi chiều.
Khoảng 3 giờ kém, sau khi thông báo với các đồng nghiệp khác là có việc phải ra ngoài và dặn họ có gì thì gọi điện, Lê Xu và Hứa Lâm rời văn phòng, bắt taxi đến Viện Kiểm sát
Sau khi qua cửa kiểm tra an ninh ở cổng Viện Kiểm sát, vừa lấy lại điện thoại và đi vào thì điện thoại của Hứa Lâm reo lên.
“Đến rồi, ở cổng kiểm tra an ninh... Tòa giải quyết án tầng một phòng 301 đúng không? À được... Đến ngay đây.”
Một phút sau, cô ấy cúp điện thoại, đi vào sân, theo hướng dẫn của bảo vệ để tìm và bước lên bậc thang. Vào đại sảnh, một thanh niên mặc đồng phục kiểm sát viên đến đón.
“Cô là Hứa Lâm phải không?”
Hứa Lâm nói: “Đúng rồi.”
"Tôi là Tiểu Dương, người đã gọi điện cho cô." Tiểu Dương tự giới thiệu, dẫn họ đến khu vực giải quyết án: “Mời đi lối này.”
Anh ta dẫn hai người đi qua hành lang và mở cửa phòng hỏi cung, rót hai ly nước ấm vào ly giấy mời họ ngồi xuống: “Hai cô uống chút nước đi ạ, công tố viên Trần còn có chút việc cần xử lý, sẽ cần chờ vài phút.”
Hứa Lâm nói được.
Còn Lê Xu, khi nghe thấy họ của vị công tố viên phụ trách vụ án, lông mày cô khẽ giật giật.
Công tố viên Trần, Trần nào?
Không lẽ trùng hợp đến vậy sao?
Cánh cửa phòng hỏi cung lại mở ra, cô dừng suy nghĩ, theo bản năng nhìn sang và đối mắt với công tố viên Trần mà anh ta vừa nhắc đến.
Lê Xu: “...”
Thật sự là trùng hợp đến vậy.
Trần Tự Châu cũng khựng lại, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên rồi nhanh chóng trở lại bình thản.
Anh đóng cửa đi vào, liếc nhìn qua, đuôi lông mày khẽ nhướn lên: “Cô có chuyện gì ở đây?”
Ý của anh là hỏi cô sao lại đến Viện Kiểm sát, nhưng lọt vào tai Lê Xu thì thành câu hỏi về mối quan hệ giữa cô và Hứa Lâm, cô giải thích: “Chúng tôi là đồng nghiệp, tôi đi cùng cô ấy đến đây.”
Nói xong, thấy anh vẫn nhìn chằm chằm mình, cô nghiêng đầu, ngập ngừng mở lời.
“Nếu tôi không tiện, có cần phải tránh mặt không?”
Cô hơi ngẩng đầu lên, nghi hoặc nhìn anh. Tóc đen nhánh ôm sát hai bên má, tóc mái xoăn nhẹ, tôn lên khuôn mặt quá đỗi xinh đẹp của cô càng thêm quyến rũ và lộng lẫy.
Trong đầu Trần Tự Châu hiện lên hình ảnh hoa trà rừng nở rộ đầu xuân, rực rỡ thoát tục.
Tay anh giữ cặp tài liệu siết lại, ánh mắt hơi khựng rồi dời đi, giọng điệu bình thường: “Nếu đương sự không có ý kiến thì không sao cả.”
Hứa Lâm vội vàng nói không sao: “Tôi không bận tâm.”
Trần Tự Châu "Ừ" một tiếng: “Vậy thì không cần.”
Anh đi đến bàn làm việc đặt cặp tài liệu xuống, định lấy hồ sơ thì thoáng nhìn thấy chỗ ngồi của hai người, tay dừng lại, sau đó lại cầm cặp tài liệu đặt lên lưng ghế, rồi nhấc cả ghế lên.
Chiếc ghế gỗ đặc nặng trịch nhẹ như một chiếc ghế nhựa, được anh dễ dàng nhấc lên bằng một tay, đặt ở phía bên kia bàn trà.
Thư ký Tiểu Dương vừa mở laptop thấy vậy cũng đổi chỗ sang.
Trần Tự Châu ngồi xuống, lấy hồ sơ và bút ra, đi thẳng vào vấn đề chính, giọng điệu lạnh nhạt nhưng chuyên nghiệp.
"Cô Hứa?" Anh xác nhận: “Chào cô. Tiểu Dương chắc đã nói với cô rồi, hôm nay mời cô đến đây chủ yếu là muốn tìm hiểu một chút về tình hình của bạn trai cô.”
“Bạn trai cũ.”
Hứa Lâm sửa lại: “Tôi và anh ta đã chia tay cách đây một tháng rồi.”
“Tiện cho hỏi lý do chia tay được không ạ?”
“Cũng không có gì đáng nói thật ra...”
Buổi chiều, ánh sáng ấm áp chồng chất lên nhau, rèm cửa kéo kín, dù bật điều hòa, cả căn phòng vẫn có vẻ nặng nề.
Hứa Lâm thuật lại mọi chuyện với bạn trai cũ từ khi quen biết đến lúc chia tay, nghe mà Lê Xu phải thốt lên "Trời ơi!" vì quá mức đáng sợ.
Bạn trai cũ của Hứa Lâm, Lê Xu từng gặp khi anh ta đến Cục Tài chính đón Hứa Lâm tan làm. Một người rất bình thường, dù là từ chiều cao, ngoại hình hay các phương diện khác đều rất đỗi bình thường, điểm nổi bật duy nhất là khả năng ăn nói.
Đồng nghiệp trong đơn vị từng gặp anh ta không ai là không khen anh ta EQ cao. Dù thầm tiếc nuối, cảm thấy đối phương không xứng với Hứa Lâm, nhưng ít nhất nhìn qua vẫn rất thật thà. Kết quả bây giờ lại nói cái người này đi khắp nơi lừa tiền đồng thời lừa tình mấy cô gái nữa chứ!
Đúng là ứng với câu tục ngữ: "Ao cạn vương bát nhiều, miếu nhỏ yêu phong lớn." (Ý nói ở những nơi nhỏ bé lại hay xuất hiện những kẻ xấu làm trò lố lăng.)
Dù đẹp hay xấu, mười thằng đàn ông thì chín thằng tệ!