Cố Ý Tiếp Cận - Mạt Thính

Chương 18

18

Lê Xu lặng thinh, mắt vô thức dõi theo bóng anh, nhìn tấm lưng rắn rỏi ấy, cảm giác ngột ngạt bất lực trong lòng dần tan biến.

Cô mím môi, hít thở sâu, bình tĩnh lại rồi bước đến cạnh anh.

Trần Tự Châu liếc nhìn cô một cái, nhướng mày không nói gì.

Bên ngoài, NPC vẫn cần mẫn gõ cửa thêm một lúc, chắc là đã hết thời gian nên để lại vài câu hăm dọa rồi bỏ đi.

Phòng tiêu bản lại chìm vào yên tĩnh.

Hai cô gái cẩn thận lắng nghe một lúc, thấy NPC đã đi thật thì thở phào nhẹ nhõm, rồi bắt đầu lục lọi.

Để tăng hiệu quả, mấy người chia khu vực ra tìm. Đến giá mẫu vật thứ hai, cuối cùng họ cũng tìm thấy một tấm thẻ trong một lọ thủy tinh giống như hộp sọ não. Trên tấm thẻ dán một mảnh giấy ghi mật mã sáu chữ số.

Đồ vật đặt ở trên cao, ba cô gái đồng loạt nhìn về phía Trần Tự Châu, giống hệt như lần ở mật thất đầu tiên, họ nhìn Lê Xu với ánh mắt cầu cứu.

Trần Tự Châu vẫn giữ nguyên vẻ mặt, đưa tay lấy lọ xuống, đổ tấm thẻ mật mã ra. Nhân lúc NPC còn chưa quay lại, anh định đi trước.

Anh mở cửa vừa định quay đầu gọi mọi người, vừa quay lại thì phát hiện Lê Xu đang kéo hai cô gái lẽo đẽo theo sau, một tay khoác vai, tay kia ôm eo hai cô gái.

Trần Tự Châu nhướng mày, ánh mắt chuyển qua mặt cô, cười trêu: “Sống lại rồi à?”

Lê Xu vừa an ủi xong cô gái run rẩy, chưa kịp phản ứng, nghe vậy thì ngớ người: “Gì cơ?”

Trần Tự Châu đang định trả lời thì một tiếng hét chói tai từ chỗ khác vang lên, cắt ngang lời anh. Ngay sau đó, mấy người khác tách ra từ khúc cua bị đuổi tới.

“Đi đi đi, chạy mau!”

“?”

Chưa kịp hiểu chuyện gì, cổ tay Lê Xu bị kéo đi.

Cô túm cổ áo cô gái tóc dài, cô gái lại túm lấy một người khác, mấy người cứ thế nối đuôi nhau như chùm hồ lô chạy thục mạng.

Thoáng cái, hai nhóm người lại tập hợp trước cửa.

Một đám người chen lấn xô đẩy vào nhau. Chàng trai cầm tấm thẻ mật mã bị đẩy đến phía trước để nhập mật mã. Kết quả, vì quá căng thẳng nên tay run làm rơi tấm thẻ, rồi không biết bị ai đá một cú, tấm thẻ có sáu chữ số mật mã trượt thẳng qua khe cửa sang phía đối diện.

“Đã bảo đừng có chen lấn rồi mà, tắc hết cả lối.”

“Đừng nói mấy cái đó nữa, mau nghĩ cách lấy tấm thẻ về đi, hoặc là nghĩ xem mật mã là bao nhiêu.”



Lê Xu theo bản năng tìm Trần Tự Châu, thì thấy anh giơ tay lên, cánh tay dài luồn qua mấy cái đầu đang đổ lỗi cho nhau, sờ đến bàn phím mật mã, tí tách tí tách nhập mật mã.

Lê Xu: “…”

Tay dài thật đấy.

Sau tiếng "cạch" hiệu ứng đặc biệt, anh bình tĩnh đẩy cửa ra đi thẳng sang phía bên kia, gọi tên cô ra hiệu đi theo.

Lê Xu chen qua đám đông đuổi kịp, cuộc cãi vã lập tức dừng lại. Những người khác thấy vậy cũng thi nhau đuổi theo, kịp khóa cửa lại đúng giây cuối cùng trước khi NPC tới.

Chỉ ngăn cản chưa đầy một phút, NPC đã quẹt thẻ đuổi tới, dồn họ ào ào vào mật thất tiếp theo.

Khác với phòng kia, ký túc xá và phòng y tế đều được mở chế độ địa ngục. Đặc biệt là ký túc xá có yếu tố thần quái kinh dị, thỉnh thoảng lại có một đợt dọa sát mặt, khiến mấy người khác sợ đến mức không dám mở mắt.

Tiếng hét chói tai vì sợ hãi ồn ào.

So với họ, Lê Xu và Trần Tự Châu ung dung bình tĩnh như đi chợ.

Trần Tự Châu tò mò đánh giá cô.

Lê Xu có vẻ nhận ra, trong bóng tối cô đối diện với ánh mắt anh, ngạc nhiên hỏi: “Sao thế?”

“Cô hình như không sợ hãi?”

Trước mặt tấm gương hiện ra một khuôn mặt tươi cười đầy máu, vặn vẹo 180 độ, Lê Xu sắc mặt không đổi, nói: “Đều là giả cả thì sợ gì chứ.”

Trần Tự Châu khẽ nhướng mày, giọng nói mang chút ý cười, thong thả ung dung thốt ra ba chữ: “Phòng tiêu bản.”

“…”

"Đó là một tai nạn thôi." Lê Xu trầm mặc, mấy giây sau mới nói, “Ma là ma, người là người. Tôi hơi khác thường, sợ người chứ không sợ ma.”

Trần Tự Châu nghe ra sự giữ lại trong lời nói của cô, chỉ nhìn cô thật sâu một cái rồi không nói gì nữa.

Di chuyển đến phòng y tế, đội hình cơ bản chia làm hai nhóm: ba người Trần Tự Châu vẫn bình thản trước mọi sự hù dọa, và nhóm năm người ôm chặt lấy nhau, chậm rãi di chuyển và kêu mẹ liên tục.

Cảnh tượng thảm không nỡ nhìn khiến Lê Xu nảy ra chút ý muốn trêu đùa.

Thế là, lợi dụng bóng tối che chở, cô lén lút gia nhập đội NPC để tổng tấn công đồng đội mình. Cô chuyên chọn những chàng trai yếu bóng vía để ra tay. Lần này là vỗ vai, chọc lưng. Trần Tự Châu cũng không định bỏ qua.

Cô lén lút tiếp cận, bàn tay định đánh lén vừa vươn ra còn chưa kịp chạm vào thì đã bị Trần Tự Châu nắm chặt cổ tay phản đòn làm cô giật mình hoảng hốt, da đầu tê dại.

Anh siết chặt lực đạo, kéo cô lại gần: “Vui không?”

Lê Xu: “…”

Dọa người khác thì vui thật, nhưng khi người bị dọa biến thành chính mình thì chẳng hay ho chút nào.

Cô hít thở lại bình thường, nghi ngờ nói: “Sao anh biết là tôi?”

"Đằng sau đầu tôi có mọc mắt." Trần Tự Châu giả vờ như không nghe thấy mùi hương hoa nhài thoang thoảng, buông tay ra, nhướng mày, “Mấy người kia không đủ để cô chơi, còn muốn dọa tôi à?”

Dừng một chút, anh đoán: “Hay là vì trả thù?”

Anh lùi lại bước chân suýt bị giẫm trúng, suy nghĩ một lát, lại nhắc đến chuyện cũ: “Vì ở phòng tiêu bản bị tôi nhìn thấy cảnh cô sợ ngây người? Cảm thấy mất mặt à.”

"…Không có sợ ngây người." Lê Xu nghiêm túc đính chính.

Trần Tự Châu "ồ" một tiếng, tỉnh ngộ nói: “Thì ra là trả thù.”

“…”

Lê Xu cạn lời, ừ ừ: “Anh đã nhìn thấy bộ dạng mất mặt của tôi rồi. Vậy tôi muốn nắm được điểm yếu của anh để uy h**p lẫn nhau cũng là bình thường thôi mà.”

Trần Tự Châu quả nhiên đã quá hiểu cái kiểu nói của cô, không tỏ ý kiến gì nói: “Bình thường.”

Anh khom lưng, đồng tử màu trà đối diện với cô, cười nói: “Trùng hợp, tôi cũng không sợ ma.”

“…”

Ở chỗ anh, cô đụng phải bức tường thép, khiến thú vui dọa người của Lê Xu giảm đi một nửa.

Cô thành thật đi theo tìm manh mối ra khỏi mật thất, thẳng đến khi thoát ra khỏi cửa thoát hiểm.

Ánh đèn từ tối chuyển thành sáng, cuộc thoát hiểm kết thúc, mọi người ai về nhà nấy.

Mấy người kia chắc cũng có người là bạn chơi tạm thời, sau khi ra ngoài thì đứng ở cửa thêm WeChat của nhau, hẹn có thời gian sẽ cùng đi chơi.

Cô gái lúc trước hỏi han họ, thấy hai người định đi thì lại một lần nữa chạy tới, muốn thêm WeChat.

Lê Xu từ chối.

Khi đi qua khu vực lối vào trò chơi để đến quầy gửi đồ, cô nghe thấy nhân viên đang thao thao bất tuyệt giảng quy tắc. Đại khái cũng giống như khi họ mới vào, chỉ thêm một điều: “Không khuyến khích người chơi mang ân oán cá nhân vào mật thất để giải quyết, càng không khuyến khích người chơi giành việc của NPC.”

Nói đến câu này, cô rõ ràng cảm nhận được ánh mắt từ bên cạnh vọng lại.

“…”

Khóe mắt cô giật giật, đến trước quầy gửi đồ vẫn không nhịn được giải thích cho bản thân: “Tôi thật sự không cố ý mà.”

Anh gật đầu, lấy ra chiếc áo khoác đang gấp gọn trong tủ, giũ nhẹ rồi khoác lên cánh tay, liếc mắt nhìn cô: “Tôi có nói gì đâu, cô căng thẳng làm gì.”

"…Tôi không căng thẳng." Lê Xu đưa tay đóng sập cửa tủ lại.

Anh nói: “Được rồi.”

“…”

Lê Xu: “Anh không tin à?”

Trần Tự Châu nói: “Tin.”

“Nhưng biểu cảm của anh không giống lắm.”

Bước chân anh dừng lại trên bậc thang, độ cao của bậc thang bù đắp sự chênh lệch chiều cao giữa hai người. Trần Tự Châu nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi tắn của cô: “Vậy cô muốn tôi tin hay không tin đây?”

“…”

Con hẻm nhỏ đông đúc người qua lại, ánh đèn ven đường chiếu rọi ánh sáng ấm áp dịu dàng.

Sau khi vận động kịch liệt, cơ thể mất nước nhanh chóng, cổ họng khô khốc. Ra khỏi mật thất được một lúc, hai người đến tiệm trà sữa gần đó mua nước.

Hai ly trà đào chanh, một ly năm phần đường và một ly bình thường. Ly năm phần đường là của cô, còn ly bình thường là của anh.

Lần trước gọi trà sữa, nghe anh muốn toàn đường đã khiến cô bất ngờ. Không ngờ nhìn anh lạnh lùng thờ ơ vậy mà lại hảo ngọt đến thế.

Khi cô nhận ly trà đưa cho anh, chợt nhớ đến một video rất nổi trên mạng về việc vạch trần lượng đường trong trà sữa. Video đó nói rằng thực ra dù không thêm đường thì lượng đường trong trà trái cây cũng đã ngang với trà sữa toàn đường rồi.

Loại trà bình thường của anh thì chẳng khác gì trực tiếp uống nước đường.

Lê Xu nhắc đến nội dung video này, trêu chọc nói: “Uống ngọt thế, cẩn thận tiểu đường đấy nhé.”

Trần Tự Châu nhận ống hút c*m v**, liếc nhìn chỗ nhãn dán đơn đặt hàng trên ly của cô, nhướng mày: “Ly năm phần đường của cô hình như cũng chẳng khá hơn tôi bao nhiêu, chẳng qua là mèo chê mèo lắm lông thôi.”

Anh uống mấy ngụm, nhướng mày nói: “Lùi một vạn bước mà nói, thật sự bị tiểu đường thì chẳng phải có cô sao?”

Lê Xu khó hiểu: “Có tôi chuyện gì à?”

"Sao lại không liên quan đến cô?" Anh ung dung nói, “Gần đây tôi uống trà sữa đều là do cô gọi, nguyên nhân gây ra là ở cô.”

“??”

"Tôi mới gọi cho anh được mấy lần chứ, đừng có đổ hết mọi tội lỗi lên đầu tôi được không." Lê Xu oan ức, tỏ vẻ mình không gánh vác nổi cái nồi nặng thế, “Chẳng lẽ bình thường anh không tự gọi trà sữa sao?”

Trần Tự Châu nói có, “Nhưng rất ít, khoảng nửa năm cũng khó lắm mới gọi một lần.”

Nhớ lại một chút, anh bổ sung: “Mà tháng này đã ba ly rồi.”

Lê Xu: “…”

"Rất trùng hợp, đều là do cô gọi." Anh tiếp tục, “Tôi có lý do nghi ngờ đây là một vụ án có ý đồ từ lâu.”

“Căn cứ điều 234 luật hình sự nước ta, cố ý gây tổn hại thân thể người khác sẽ bị xử phạt tội cố ý gây thương tích, chịu án tù có thời hạn dưới ba năm, giam giữ ngắn hạn hoặc quản chế.”

“…”

Ly trà chua ngọt sảng khoái giờ phút này trong miệng bỗng đắng ngắt, Lê Xu bị các điều luật làm cho trợn mắt há hốc mồm.

Cô đúng là tiện thật, sao cứ không chịu rút kinh nghiệm lại cứ thích đi trêu chọc một người làm công việc liên quan đến luật pháp chứ.

Cô hút hai ngụm nước trà rồi vươn tay: “Hay là anh trả lại ly trà trái cây cho tôi đi, tôi muốn giữ chút trong sạch ở nhân gian, kẻo vì mười mấy đồng bạc mà tự mình đi tong, chưa kể còn ảnh hưởng đến việc thi công chức sau này.”

“…”

Đuôi mắt Trần Tự Châu liếc qua nói: “Cô nghĩ xa quá rồi đấy, nhưng xin cho phép tôi nhắc nhở là nếu tôi không nhầm thì hai ly trà này đều là tôi trả tiền.”

“Cô chắc chắn là cô không biết xấu hổ mà lấy đi không?”

…Ngại quá

Bàn tay Lê Xu đang vươn ra cứng đờ dừng lại, mí mắt giật giật.

Dưới ảnh hưởng của lời nói anh, nhất thời cô quên mất ai mới là người trả tiền. Cô hít một hơi thật sâu, tư duy loạng choạng chuyển hướng rồi thuận thế chớp mắt thêm hai cái nói: “Đùa thôi, tôi muốn hỏi anh có giấy không, mắt tôi hình như bị cái gì rồi.”

Bình Luận (0)
Comment